
n của cô về cậu chủ này… hoàn toàn trái ngược?
Paul mỉm cười khi thấy Phương lơ ngơ đi vào :
_ Cô ngồi xuống đây ăn đi…
_ Nhưng người làm không được phép ngồi ăn cùng ông chủ… _ Phương cảnh giác _ Tôi…
_ Không sao, tôi cho phép mà.
Phương biết không thể từ chối, cô đành ngồi xuống theo lệnh. Paul thì nhẹ nhàng khoát tay :
_ Tôi thật muốn biết cô là người thế nào. Cô bao nhiêu tuổi, cô có học không? Tôi không có ẩn ý gì hết đâu… Đừng cảnh giác như thế !
Phương gỡ khăn ăn ra, hơi nghếch đầu lên, nhưng không nhìn Paul… GIọng cô xa xăm :
_ Nếu không hỏi thì tôi cũng sắp quên rồi… Thưa cậu chủ, tôi t7 tuổi, mới học lớp 11 thôi…
_ Thế sao nghỉ học?
Phương mỉm cười nhẹ… Tim hơi nhói lên một cái, nhưng không thấy nước mắt trào ra… đúng là đã hết nước mắt thật rồi…
_ Vì cần tiền!
Paul nhíu mày. Vẻ thản nhiên của Phương khiến anh ngạc nhiên nhiều hơn là bực bội thái độ thờ ơ của cô… Mới 17 tuổi đang học mà phải nghỉ… chắc chắn hoàn cảnh của cô ta không được bình thường…Và đột nhiên anh cảm thấy ray rứt với ý nghĩ tiếp theo của mình… Liệu có nên đề nghị thế? Nhưng đó có phải thật đâu?
Hít một hơi thật sâu, Paul cũng tỏ ra thản nhiên hỏi Phương :
_ Cô có muốn đi học tiếp không?
Phương một lần nữa ngẩng lên, chiếu đôi mắt sáng vê phía Paul, tìm hiểu xem đó có phải là một câu hỏi nghiêm túc… Nhưng đôi mẳt xanh của Paul thì lại trong veo, và rất thực lòng…
_ Tôi không biết ! _ Phương rè rặt _ Mà nếu có muốn cũng không đươc thưa cậu chủ… Xin đừng mỉa mai tôi.
_ Tôi không mỉa mai cô – Paul nghiêm giọng _ Tôi sẽ giúp cô học tiếp nếu cô muốn…
_ Ông ư?
_ Phải…Nhưng với một điều kiện !
Phương mỉm cười, im lặng chờ đợi.
_ Cô hãy chấp nhận làm… bạn gái trên danh nghĩa của tôi !
Phương sững người, đôi mắt lạc đi như không còn thấy gì… Trong đầu cô lướt nhanh những hình ảnh đã qua… vườn hồng rực rỡ dưới ánh nắng vàng, gương mặt NHật Duy với ánh mắt trầm buồn… rồi hình ảnh mẹ với mong ước Phương được hạnh phúc… Đôi bàn tay đầm máu ấy với những gương mặt đáng căm thù… Phương không thể trả thù được nếu như chỉ là một cô người hầu nhỏ nhoi… Phải đứng ở trên cao mà nhìn xuống, phán xét như một vị quan tòa…. Như vậy thì… Phương nhìn Paul… không thể từ chối được lời đề nghị của anh ta!
Phương cười lạnh nhạt :
_ Tôi đồng ý, nhưng phải thêm một vài điều kiện nữa…
_ Tất cả sẽ được ghi thành hợp đồng ….
Phương gật đầu, cúi xuống tiếp tục ăn… Thức ăn trôi vào miệng như chỉ là một phản xạ phải ăn… để tồn tại…
Hợp đồng được soạn thảo, theo đó Phương sẽ được đi học tiếp, trở thành bạn gái Paul nhưng chỉ trên danh nghĩa… tức là Paul không thể có bất cứ hành động… âu yếm nào với Phương cả… Phương vẫn làm việc đều dặn, Barbara đã đối xử tốt hơn với và hay giúp đỡ cô… Barry càng ngày càng quấn quýt lấy Phương, đòi Phương dạy bóng cho bằng được… Cậu ta sẵn sàng làm đỡ Phương… bất cứ việc gì để cô có thời gian rảnh nhiều hơn…
Paul đã về NewYork hơn một tháng nay. Cũng chẳng có khách khứa đến nữa, công việc nhàn hạ hẳn đi… KHông một ai biết được bản hợp đồng ngầm giữa cô và Paul… thời hạn đến 5 năm liền… cũng dài nhưng Phương đoán sẽ chấm dứt sớm thôi… Anh ta có lẽ vì… thất tình nên tìm cách trả thù cô người yêu… nhí nhảnh nào đó. KHi cô ta trở về, mọi việc lại y như cũ… Hy vọng anh ta sẽ không chấm dứt việc chu cấp cho cô đi học !
Paul về sau thời gian vắng bóng và ra một lệnh làm cô chết sững :
_ Tối nay, cô hãy đi cũng tôi đến bữa tiệc mừng Eliza trở về..
Phương nuốt ực một cái, rồi lặng lẽ gật đầu. Paul dường như không quan tâm đến vẻ khổ sở đầy cam chịu của cô, anh thản nhiên hỏi :
_ Cô có bộ váy dạ hội nào không?
Phương nghĩ đến bộ váy của dì Nhật Duy, nhưng chỉ nghĩ thôi chứ không có ý định mặc… Cô coi đó là vật kỷ niệm, không thể dùng được vì sẽ rất đau lòng nếu vì cớ gì đó nó rách… Cô đã chẳng còn gì nhiều về Nhật Duy nữa…
_ Tôi đã mua sẵn nên cô thử xem… nếu không vừa thì đi đổi, cũng vẫn còn kịp…
Phương lại gật đầu, định bỏ đi, Paul nói với theo :
_ Cô nên trang điểm một chút!
Phương xoay người lại, thẳng thắn nói :
_ Mong ông đừng mang tôi ra làm trò đùa…
Paul cũng nhìn lại, nghiêm giọng :
_ Hiện giờ tôi chẳng thích đùa chút nào cả!
Phương nhún vai, bước đi… Đó là một mệnh lệnh, không hơn không kém, Phương phải thực hiện khi đặt bút ký vào hợp đồng… Chỉ buồn là cô phải đối diện với nó quá sớm… Tối nay, chắc sẽ có chuyện đau lòng…mất thôi !
Nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Phương , Barbara gặng hỏi. Phương thở dài :
_ Cậu chủ muốn em cùng đi đến dự bữa tiệc nhà Eliza…
Barbara ngạc nhiên, Phương kể sơ qua về cái hợp đồng bất bình thường kia, kỳ lạ là ngay sau đó Barbara không còn ngạc nhiên nữa… CÔ quay sang an ủi Phương _ Cậu chủ luôn là người nghĩ về lợi ích của mình , nếu cậu chủ làm vậy thì có nguyên nhân sâu xa hơn nhiều chuyện trả thù tình yêu đó… Nhưng em cần đi học đúng không? Vậy thì hãy làm vậy đi… Chị biết Paul yêu Elza lắm, không thể bỏ được đâu…. Em đừng lo… Bây giờ lên coi… váy áo nào ! Em phải rực rỡ… hơn cả Eliza!
Phương hơi cười. Sự nhiệt tình của Barbara khiến cô cũng nguôi ngoai dần… Cô cùn