Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323145

Bình chọn: 8.00/10/314 lượt.

g Barbara lên thử váy, không ngờ chiếc váy lại hợp với cô như thế.. Vẻ giản dị thanh thoát của nó như bừng sáng lên dưới ánh sáng nhẹ nhàng… Barbara mỉm cười :

_ Em là một cô gái tuyệt vời, Phương ạ !

Paul gõ cửa phòng Phương một cách sốt ruột. Mất mười phút sau Phương mới ra… Paul đứng sững người vì bất ngờ… Phương hơi cười, cô bước chân lên trước… Paul lững thững theo sau, không hiểu trong đầu mình đang tồn tại những ý nghĩ quỷ quái gì… Chiếc váy trắng phía trước phấp phới dịu dàng theo từng bước chân nhẹ của Phương… Nét đẹp Á Đông ấy thật cuốn hút… kỳ diệu 1

Paul dừng xe trước một tòa nhà lớn… bên trong sân đã chật ních xe. Paul giải thích :

Cô gái đông dương – chương 12.1

_Đó là bạn bè tôi, chắc họ đã đến đông đủ.

Paul đưa tay ra, Phương lóng ngóng để tay mình trên cánh tay anh… Hai người làm khẽ nghiêng mình chào đón… Bên trong thật lộng lẫy và cao sang… Ánh đèn từ những chiếc đèn trùm phía trên tỏa xuống lung linh huyền ảo… Mọi người cúi đầu chào kính cẩn, không có một tình bạn nào được thể hiện cả… Paul cũng không cười đáp lại họ…

Một vài người hỏi Paul :

_ Ai vậy?

Paul tươi cười :

_ Bạn gái !

_ Còn Eliza?

_ À… chúng tôi chia tay nhau rồi !

Lời nói của Paul chẳng có giá trị nào khi Eliza xuất hiện… Cô ta là một cô gái cực kỳ quyến rũ…Nét đẹp phóng khoáng Mỹ toát ra từng nếp gấp của chiếc váy đỏ rực… Eliza chào Paul một cách dửng dưng rồi cặp tay với một người khác bỏ đi. Chàng trai kia hôn Eliza một cách đắc thắng… Paul chỉ nhếch môi, nhìn theo vẻ thản nhiên…

Một vài người bạn trêu đùa, không tin Phương là người yêu của Paul… Và để chứng minh, Paul bỗng nhiên kéo Phương vào sát mình, Phương đoán anh định làm gfi, nên cô cự lại, quay đi. Paul giữ cô lại, nhìn cô như ra lệnh. Phương dứt tay mình ra khỏi tay Paul, nói khẽ :

_ Tôi không làm nổi đâu!

Nói rồi cô chạy vụt đi.. Paul như trời trồng đứng nhìn theo…

Phương chạy nhanh trên đường, được một quãng cô dừng lại thở dốc… Mặc kệ như thế nào chăng nữa… cô cũng không đủ can đảm để phản bội Duy… Tim Phương nhói đau, quay lại nhìn tòa nhà như nhìn một địa ngục… Phương ngồi thụp xuống thảm cỏ ven đường…Người đã ướt vì sương xuống nhiều, gió lạnh thấm vào tận hồn….Phương co người lại… Không bao giờ quay trở lại đấy nữa , Duy ơi!

Một cảm giác ấm nóng tràn vào người cô. Phương ngạc nhiên nhìn lên… Paul đang khoác chiếc áo ngoài cảu anh lên người Phương… Anh cười, ngồi xuống bên cạnh… Phương hơi nhích ra, giọng buồn nhưng dứt khoát :

_ Tôi không thể vào đó nữa đâu…

_ Xin lỗi vì tôi đã cư xử như vậy….

Phương ngước nhìn lên bầu trời… Trời không trăng nhưng nhiều sao… Không biết ngôi sao nào là của Duy nữa…Duy tổn thương đến mức nào nhỉ?

Paul thì thầm :

_ Tôi và Eliza gặp nhau tại NewYork.. Cô ấy là một cô gái gợi cảm và mạnh mẽ… Tôi đã không cưỡng lại sức hút từ cô ấy, từ tính cách bất cần của cô ấy… Càng khó khăn tôi càng muốn chinh phục bằng được… Nhưng cô ấy càng ngày càng tự phụ kiêu ngạo… Coi công việc của tôi không quan trọng bằng những bữa tiệc, chuyến picnic của cô ấy… Tôi mệt mỏi rất nhiều vì những lời cằn nhằn, vì những chênh lệch mà chúng tôi không tài nào bù đắp được…

Phương hơi quay lại, kinh ngạc khi thấy đôi mắt Paul buồn rười rượi… Chấm dứt mối tình này, có lẽ anh cũng đau lòng lắm… Nhưng liệu có giống như cô?

_ Tôi muốn đi học nên mới đồng ý với anh… quả thực thì cũng có hơi quá với chị ấy.. Tôi thấy trong mắt chị ấy vẫn có gì đó u buồn…

– Tôi không muốn níu kéo những gì đã không còn là của mình! _ Paul nhẹ nhàng _Hãy cho tôi biết… vì sao lại đồng ý như vậy?

Phương thở dài, lòng hiu hắt một nỗi buồn :

_ Vì muốn trả thù… Vì muốn được thành đạt để.. đạp lên những kẻ đã cướp mẹ của tôi đi, cướp hết tất cả cuộc sống của tôi…

Paul lặng thinh, anh thấy ánh mắt cương quyết của Phương… LÒng của cô ấy đang sục sôi một ý chí quyết liệt… Người con gái mong manh này, chắc đã phải chịu những nỗi đau… của cả một đời.. Gương mặt cô không khi nào có được một nụ cười trọn vẹn, ánh mắt cô không khi nào có một cái nhìn trong veo… Thật độc ác khi để lại vết thương trên tấm lòng trong sáng của một cô bé con nhỏ bé này…

Paul cúi xuống, suy nghĩ… Mái tóc vàng óng rủ xuống những sợi tóc như ánh mắt trời… Phương nói khẽ ;

_ Tôi muốn về , ở đây lạnh quá !

_ Ừ ! Tôi cũng vậy !

Paul giúp Phương đứng dậy, cả hai đi về phía ô tô… Phương tự nhiên muốn khóc, từ khi nói được ra những suy nghĩ hận thù như vậy cô thấy mình yếu đuối đi nhiều… Trên bầu trời, phía rất xa, một ngôi sao lẻ loi đang cố chiếu sáng… Phương bất giác nhìn lên… rùng mình vì cảm thấy ấm áp hẳn lên… Ánh sao nhấp nháy… đầy yêu thương ! ” Đừng khóc Phương ơi!”…

Henry đến tận phòng tiếp tân để dò hỏi và biết được Phương đã mua thêm vé đi Philadenphia… Cậu đáp máy bay đến đó và dành rất nhiều thời gian tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Phương đâu… Henry gần như phát điên lên, cậu về nhà quậy tưng bừng làm ông bố khiếp đảm… Nhưng cũng có ích gì… Tất cả đã xảy ra, không còn cứu vãn được… Henry chỉ có thể hối hận thay cho bố mình chứ không thể… đi tố cáo được… Phương cũng đã bi