XtGem Forum catalog
Cô Gái Đông Dương

Cô Gái Đông Dương

Tác giả: Bảo Nhung

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323391

Bình chọn: 9.5.00/10/339 lượt.

ần con người mày… Mày cứ đợi đấy, chiều nay sẽ rõ… Tố Phương đi thôi, Mark đang chờ trong cantin đó…

Phương quay mặt đi… LÒng cô vẫn còn tê tái một nỗi đau không tả nổi… Còn nhiều khó khăn… và chắc chắn một trong số đó là biết cách kìm nén sự tức giận… Bỏ ngoài tai những kiêu kích và tìm cách trả lại một cách tương xứng nhưng bằng cách khác… hoàn toàn khác cách họ ném mình…

Jalet và cô mua thức ăn ở quầy và ra ngồi cùng bàn với Mark. Cả ba nói chuyện vui vẻ. Jalet còn tiếc mãi vì để lỡ việc xin chữ ký của Henry. Mark đùa :

_ Kiểu này anh phải cố gắng làm người nổi tiếng thôi !

_ Ôi không ! _ Jalet kêu lên _ Em thích anh như vậy hơn… Làm người nổi tiếng không được đi chơi mấy đâu.

Phương cười. Đúng là rất khó mà yêu được người nổi tiếng, nhưng càng khó hơn để duy trì tình yêu đó giống như bình thường… Phương chợt nghĩ đến Duy… Duy không có cái nôi tiếng như một ngôi sao, nhưng cậu lại là niềm mơ ước của nhiều cô gái… Phương biết mình có nhiều đối thủ, và tự lượng sức mình, cô cũng chẳng có khả năng nhiều để cạnh tranh… Thế mà cuối cùng, Duy đã chọn Phương, chọn những tháng ngày xa cách bấp bênh… chọn sự chờ đợi đằng đẵng…

_ Mình vào lớp thôi , Phương ! _ Jalet đứng lên.

Mark cười nhẹ :

_ Phương ít nói nhỉ? Hay chưa nghe quen lắm?

Phương lắc đầu, đùa đùa :

_ Tại muốn nghe hai bạn nói chuyện… Tự nhiên thấy bình yên lắm ! Jalet đỏ mặt, nhìn Mark. Rồi cô kéo Phương ra khỏi căn tin. Jalet vừa đi vừa thuyết trình về môn học sắp tới. Đó là môn toán, đã khó rồi mà thầy còn khó hơn. Ông thầy… dã man với cái đầu thông minh thì… học sinh chỉ đến khổ !

Phương chọn một bàn ở cuối lớp, bên cạnh là Jalet. Một cậu con trai mỉm cười với Phương, nhưng ánh mắt thì lại nhìn Jalet dò hỏi :

_ Học sinh mới phải không?

Cô gái đông dương – chương 7.1

_ Ừ ! Liệu mà cư xử cho… phải phép đó !

Một lũ nữa quay ra cười với Phương, ào ào bắt chuyện. Phương cười lại, mơ màng với khung cảnh ngày xưa… Không phải cách làm quen nhiệt tình này…. nó nhẹ nhàng hơn… Mỗi kiểu mỗi khác, nhưng lại làm Phương trong một thoáng không định hình được mình đang ở đâu. Nhìn sang Jalet, mới biết là… không phải cứ quay mặt sang là gặp được cậu, Nhật Duy à !

Thầy giáo bước vào với một cái đầu bóng lộn… ít tóc, khuôn mặt lạnh nhạt như đang đứng ở chố không người. Mới đặt được cái cặp xuống, ông đã đe :

_ Lớp này học toán rất vớ vẩn, năm nay tôi không để yên như thế đâu… Nhà trường cho tôi toàn quyền xử lý những… thái độ không tôn trọng môn toán và tôi…

Jalet hơi bĩu môi, thì thầm với Phương :

_ ” Môn toán và tôi ” cơ đấy… Làm như là giáo sư toán học không bằng !

_ Hãy giải bài toán này trong vòng 5 phút cho tôi !

Jalet gục mặt xuống bàn, một vài đứa thở dài não nuột :

_ Biết là lại ra oai mà… Không ngờ sớm thật !

Đề đọc nghe đơn giản nhưng Tố Phương nhận thấy thầy đang… chơi khăm cả lớp. Chương trình lớp 10 không có dạng bài này, nó ở giữa quyển 11. Tố Phương hơi cười, ngẩng lên nhìn thầy. Thầy nhịp nhịp tay lên bàn, đôi mắt hơi to giương lên tự đắc… Hết 5 phút, thầy cười như thể đang chờ đợi một điều không tưởng :

_ Sao? Có em nào không? Chán nhỉ? Nghe nói lớp này do thầy Tim White chủ nhiệm nhả? Thầy ấy thì…

Thầy nhíu mày khi thấy một cánh tay giơ lên từ cuối lớp.

_ Em trả lời đi !

Tố Phương đứng dậy trong bao nhiêu con mắt ngạc nhiên . Thầy nhếch môi :

_ Người Châu á?

_ Em xin trả lời câu hỏi của thầy _ Phương nói rành rọt _ Nói kết quả ngay hay phải trình bày cách giải ạ?

_ Nói cả hai đi.

Phương ngậm sự tức giận lại. Cô không còn có môi trường để.. quậy nữa. Ở đây lại quá xa cách với Duy , phải tự biết bảo vệ mình thôi… Và thật từ tốn, Phương nêu cách giải và kết quả. Khuôn mặt của thầy như đang được bơm đầy khí C02 , nó căng lên và tím tái. Cả lớp vỗ tay hoan hô khi Tố Phương dừng lời. Thầy bực bội :

_ Được ! Cách làm có hơi dài nhưng đã tìm được kết quả đúng… Thôi, cả lớp giở sách học bài đi !

Phương quay sang Jalet, mỉm cười nhẹ nhàng. Con bé có vẻ khoái chí lắm, cười toe toét suốt buổi… Phương nhìn dáng thầy trên bảng, chạnh lòng nhớ tới bố… Bố là một người thầy tuyệt vời nhất… Chưa một ai có thể hơn được bố cả về phẩm chất lẫn tài năng… Ôi ! Giá mà bây giờ được quay trở lại, Phương sẽ không làm bố buồn vì sự lười nhác của mình nữa đâu… Cô sẽ để bố truyền đạt kiến thức cho mình, để sự hài lòng luôn ngự trị trong ánh măs của bố !

Thầy giáo vừa bước ra khỏi lớp thì lớp đã thành cái chợ. Cười đùa, la hét có khi đạp phá nữa làm Tố Phương phải thất kinh. Tố Phương im lặng, xọc tay vào túi quần, những sợi giây cước rộn rạo dưới tay cô… Bỗng nhiên cô nhớ tới buổi khia giảng năm ngoái, sao mà vui vậy? Những chiếc ghế đổ, những gương mặt thất sắc hình như đã quá xa?….

_ Làm gì mà thần người ra quá vậy?

Tố Phương giật mình, ngẩng lên. Jalet nhìn cô tươi cười, nhoài người lại gần :

_ Cậu biết không… Tớ không ngờ Helen đã chuyển trường nên mới thách đấu với Elizabeth … Giờ làm sao đây?

Phương ngơ ngác :

_ Nhưng chuyện gì?

_ Chả là… tiết sau là tiết thể dục _ Jalet bứt tóc _ Lớp mình và lớp 11A4 học chung. Tớ đã thách là sẽ