
ô. Cô cố hét lên :
– Còn nữa… Yên lặng nào ! Đây là món quà của nhà trường dành cho các em…
Cô hiệu trưởng rời sân khấu, lũ học sinh tròn mắt , chờ đợi… Mặc dù ngồi gần đầu nhưng Jalet vẵn nghển cổ lên xem cho MỘt người con trai bước ra sân khấu trong rực rỡ ánh đèn. Gần như con gái trong hội trường đứng bật dậy , la hét… Henrry nói nhẹ :
_ Cảm ơn các bạn đã chào đón… Tôi xin tặng các bạn một bài hát… chúc mừng những gì đạt được trong năm qua, và cầu mong cho những mục tiêu mới trong năm nay đạt được !
Nhạc bắt đầu vút cao, Henrry cũng tung người theo điệu nhạc. Phương gần như không còn chịu nổi những tiếng hét nữa… giờ lại là những cái hích người… đến mạnh ! Jalet nhảy chồm chồm lên như con loi choi làm Mark khó chịu… Nhưng khi giọng hát Henry cất lên thì mọi tiếng ồn tắt hẳn. Tố Phương nhận ra một giọng hát mượt mà, trầm ấm… và cả sự cuồng nhiệt trong những bước nhảy điêu luyện của Henry. Phương nhìn kỹ chàng ca sỹ lần nữa. Đó là một chàng trai cao nhưng dáng người thư sinh. Mái tóc xoăn bồng bềnh như bọt biển, màu xám tro và vắt lãng đãng trên chiếc trán cao… Đôi mắt màu đen, sâu và buồn… Có lẽ mỗi khi đôi mắt đó nhìn ai thì nó sẽ cuốn sâu người đó mất… Giống như đôi mắt của Nhật Duy vậy !
Henry kết thúc bài hát và cúi chào. Lũ con gái chen lấn nhau đế tặng hoa và xin chữ ký. Jalet bỏ mặc Mark kéo Tố Phương đi cùng. Vì sự chen lấn kịch liệt Phương mất giấu Jalet lúc nào không biết. Một đám con gái sấn sổ lao vào Phương đánh bât cô ngã chúi vào thành ghế. Vừa thở dốc, Phương chạy vào một hành lang. hành lang này rất dài, ngút mắt… Phương tự nhiên thấy nguyền rủa sự rắc rối này… Cái trường gì mà đông học sinh, gì mà rộng, gì mà phải mời ca sỹ nổi tiếng… Vừa lầm bầm, Phương vừa liều mạng đi sâu vào trong , hy vọng cuối hành lang có một lối cửa sau… Có tiếng nói vọng lại, cô nghĩ đến lúc thoát thân rồi.. Phóng như bay về phía trước…. Và vì quá mải miết chạy mà Phương không hề để ý tiếng nói cứ to dần và cũng có tiếng bước chân chạy tiến lại…
Tại khúc quẹo của hành lang, Tố Phương đã đâm sầm vào một người nào đó. Người kia chới với, còn Phương ngã bật về sau… Cô vừa nhăn nhó vừa ngẩng lên nhìn. Trời ! Đó là Henry Taylor !
Henry bối rối :
_ Bạn có sao không?
Tố Phương đứng dậy, nhận ra mình thật thấp bé giữa những người này…
Người bên cạnh Henry , cất giọng nói khinh khỉnh :
_ Một cách làm quen hay đấy !
_ Tony! _ Henry gắt nhẹ.
Phương hơi hếch mặt lên :
_ Ai là fan của cậu ta? Tôi đang tìm lối thoát khỏi đám fan điên loạn đó đây…
Tony nhún vai, Henry thì hoảng ra mặt :
_ Bạn nói sao? Đầu kia cũng có người? Chúa ơi ! Tony, cậu tính sao?
_ Chịu!
Tố Phương cũng tò mò :
_ Lối đó không ra được hả?
Tony bật cười :
_ Hướng đó là đi vào phòng hiệu trưởng… Bạn mới vào học à?
_ Phải.
_ Người Đông Dương?
Phương miễn cưỡng gật đầu, lo lắng nhìn xung quanh.
_ Rất xin lỗi vì cú ngã vừa rồi ! _ Henry dịu dàng nói.
Tố Phương mở mắt thật to để nhìn Henry làm cậu ngượng, mặt chợt đỏ bừng lên :
_ Người nỗi tiếng mà cũng biết câu xin lỗi ư? Lạ nhỉ?
_ Đó đâu bắt nguồn từ trái tim đâu, phải không Henry?
Cả ba cùng quay lại, một cô gái xinh đẹp đang đứng khoanh tay trước ngực. Cô ta mặc một chiếc váy ngắn, bó sát… chiếc áo cũng ngắn, không cổ để lộ làn da trắng nõn…
Henry có vẻ không hài lòng, lắc đầu :
_ Đừng nghĩ thế Elizabeth…
Elizabeth đến đứng giữa Henry và Tony, nhìn Phương với đôi mắt trịnh thượng, kinh miệt :
_ Da vàng à? Xìu… Một bọn nghèo rớt… Ăn mặc thì cổ lỗ sỹ… Có phải đất nước cô toàn những người như thế?
Phương mím chặt môi lại, ngăn cho mình đừng bộc phát tức giận…
_ Nói vậy không được Elizabeth… Màu da nào mà chảng là màu da… Mỗi nước lại có một thế mạnh riêng chứ?
Elizabeth vẫn mỉa mai :
_ Cô là người Việt Nam? Có phải mẹ cô là cảnh sát mới đến?
Phương nhướng mày…
_ Ba tôi bảo chưa từng gặp người phụ nữ nào như vậy…. Đẹp thì đẹp đấy nhưng dẹp một cách… ngây ngô… Chắc đã ra gì mà… năng nổ. Khi tiếp mẹ cô xong, ba tôi cười vỡ bụng… Một người đàn bà ngu ngốc.
Phương không dằn được nữa, tung một cái tát nảy lửa vào gương mặt như hoa của Elizabeth. Tony và Henry đứng trời trồng. Elizabeth loạng choạng, tay ôm mặt. Phương gằn giọng:
_ Nghe cho rõ đây. Mày mà nói xấu về mẹ tao nữa thì hãy biết lấy cái tát làm bài học. Tao không biết kiềm chế hay nương nhẹ tay đâu.
_ Tố Phương, Tố Phương ! _ Jalet hớt hải chạy lại, cô ngạc nhiên khi thấy Phương giận dữ, còn ba người kia thì sững sờ.
Jalet cũng chẳng ngạc nhiên lâu, cô nhảy cẫng lên sung sướng ;
_ Henry… Ôi , anh cho em xin chữ ký…
Tố Phương kéo mạnh Jalet lại, lạnh lùng :
_ Đừng dây dưa vào mấy kẻ giàu có và nổi tiếng này… Hóa ra chỉ được cái mã ngoài thôi, bên trong thì… nhiều rắn rết lắm đấy !
_ Này… _ Elizabeth hét lên _ Tao sẽ không tha cho mày đâu. Nhớ đấy !
Jalet cự lại :
_ Mày nói gì Elizabeth? Đừng tưởng nhà giàu có quyền thế mà to nhé… Tao cóc sợ… Tao sẽ phục thù…
_ Đội bóng của mày dẹp tiệm rồi mà_ Elizabeth nhếch môi _ Không ngờ… mày lại chơi với con nhỏ này… Cũng hợp cạ lắm đó.
Jalet lừ mắt :
_ Còn hơn trăm l