
ợc không?
Ôi mẹ ơi! Hóa ra nàng cũng là một người phụ nữ hung dữ đáng sợ a! Từ rày về sau, bọn họ nhất định không để nữ nhân lừa gạt nữa. Ai mà nghĩ được một người thoạt trông vừa thanh thuần vừa yếu ớt như vậy lại là một nữ nhân có thể thét ra lửa như thế kia cơ chứ. Trời phụ lòng người a….
– Bẩm nương nương… Là thuộc hạ bất tài, xin nương nương xử phạt!
Hừ… Dù sao bọn họ cũng là một thân nam tử hán, đại trượng phu. Có sao nói vậy, có lỗi cũng liền cam đảm đứng ra nhận tội. Rẽ ra từ một đám người, một nam nhân trẻ tuổi đến trước mặt Hiểu Thiên, quỳ xuống.
– Ngươi ngẩng mặt cho ta.
Nghe thấy lời nàng nói, kẻ dưới kia ngẩng mặt, thì ra là một tiểu tướng quân trẻ tuổi. Trông hắn cũng là người có tài a. Bất quá cũng không có đẹp trai cùng có tiền đồ như phu quân của nàng. Hiểu Thiên nhìn một chút, ngẫm một lát, liền kêu hắn đứng dậy, đi vào trong chính trại để nàng hỏi chuyện cho kĩ. Đám người phía dưới, nàng cũng chỉ để lại một câu.
– Ta không truy cứu các ngươi chuyện tắc trách, các ngươi nếu dám nhận bản thân là một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất, hãy về mà tự ngẫm cho ta. còn hiện giờ, hoàng thượng một thân thương tích chưa thể hồi phục, ta sẽ thay chàng lo toan mọi việc ở đây. Kẻ nào có ý kiến, cứ việc nói. Ai dám có ý đồ riêng tư, dám lợi dụng thời cơ mà gây họa, ta chỉ có một chữ cho các ngươi.
Nói dứt lời, Hiểu Thiên rút từ áo ra một mảnh giấy cùng một con dao găm, bất động thanh sắc cắm phập chúng vào cây cột gần đó. Mảnh giấy trắng tinh chỉ có một chữ “Giết” to thật to, thành công áp đảo tinh thần nhiều người.
– Con mẹ nó! Không phải hoàng hậu nương nương kia cũng quá dữ dằn đấy chứ!
– Các ngươi còn dám nói? Ta trông nàng không có bình thường a… Ta nghĩ kia nàng còn đáng sợ hơn cả hoàng thượng….
– Hầy… Hơn cả hoàng thượng sao? Cũng đúng a. Không khéo sau lần này, nàng không chỉ độc chiếm hậu cung, tiền triều cũng có khi bị thao túng đó chứ….
– Các ngươi cứ xem chuyện của Mộ tiểu thư là được rồi. Thân bại danh liệt a…
– ….
Sau khi nàng quay gót rời đi, không ngớt tiếng bàn tán sau lưng nổi lên ầm ĩ. Nàng biết. Nhưng có điều, bây giờ chuyện nàng lo lắng không phải chuyện này a. Bước chân vào phòng hắn, Hiểu Thiên khẽ nắm tay người nằm trên giường, áp vào má mình, cọ cọ đầy yêu thương.
– Chàng xấu xa a. Còn muốn nằm tới bao giờ đây… Nếu chàng không chịu tỉnh, ta cũng không biết làm sao nữa…. Hay là như vậy đi… Nếu chàng còn ngủ nướng như vậy, ta sẽ không nể mặt chàng nữa, làm hồng hạnh vượt tường, chạy ra ngoài mất cho coi…. Mau mau dậy mà xây tường lại nào…. Ngốc Khải Nguyên…. Chàng mau dậy a. Ta rất lâu mới được gặp chàng, nhớ chàng nhớ chàng biết bao. Chàng cũng thật độc ác… Cứ ngủ như vậy, đến khi nào mới chịu dậy ôm ta đây….
——
– Nương nương, kia Đỗ Tuấn đã đến đại trại, người cũng nên qua đó một chút.
Tiểu Đào tử vào lay ta một cái, ta đây mới ngây ngốc mở mắt. Thì ra là ngủ quên. Hôm trước có lấy hơi nhiều máu một chút, hơi hơi chóng mặt, nhưng nhìn hắn như vậy, có lẽ là máu của ta có thể truyền cho hắn.Thật may mắn…
Rời khỏi chỗ đó, theo chân Đào công công đến đại trại, ta thấy tên tiểu tướng quân Đỗ Tuấn kia đã quỳ sẵn, biểu cảm y như ta chuẩn bị cường hãn hắn, nét mặt nửa sộ nửa lo giống như bị táo bón lâu ngày vậy. Ta phi! Tướng công của ta không đẹp trai thì thôi, soái ca còn yêu thương ta như vậy, bây giờ hắn ngủ một chút ta đã có ý đồ làm loạn thì đúng là không có nghĩ khí một chút nào.
– Ngươi là Đõ Tuấn? Lần trước tại sao hoàng thượng chọn ngươi làm tướng quân tiên phong trinh sát?
– Bẩm nương nương, hạ thần là người của vùng núi Tây Tuyết này, từ nhỏ vốn có điểm thông thuộc địa hình, trong ngoài thành Trường Vinh này có phần thân thuộc.
– Ta nghe nói Tuyết Tây núi chủ là độc dược tiên nhân, ngươi có biết hắn không?
– Thuộc hạ có biết… Có điều… Lão nhân gia đó là một con người kì quái, chưa chắc đã muốn giúp.
– Hắn là người Thanh Oai, chết cũng là ma Thanh Oai, hà cớ gì mà lại không chịu giúp?
– … Ông ta… Ông ta là thân phụ của Lam Nguyệt nương n…., Lam Nguyệt, chuyện con gái làm lần trước, hắn tuy tức giận nhưng không làm căng. Lần này chúng ta vô sỉ tới đòi giúp, e là chưa vào được cửa đã bị đuổi ra ngoài.
– Hừ… Lam Nguyệt? Ả chết tồi mà còn lưu lại hậu họa như vậy sao? Hừ hừ… Không cho ta cứ lấy a… Ngươi! Mai liền đưa ta đến chân núi, chờ tới nửa đêm, ta trở về là được.
——-
Đỗ Tuấn thật sự có vẻ kinh ngạc, ánh mắt âm thầm đánh giá nữ nhân đứng trước mặt nhe nanh múa vuốt tỏ vẻ giận dữ, có nét thanh thuần lại có nét mạnh mẽ, vừa giống như ngây thơ thoải mái, không ngờ cũng là người biết toan tính trước sau. Cực phẩm nữ nhân!
– Vậy sáng mai, thần xin đến đưa người đi.
Nói xong hắn liền đi ra ngoài, để lại tiểu Đào tử cùng Hiểu Thiên trong đó. Tiểu công công kia thật sự lo lắng, nàng làm sao lại có tính toán gì vậy? Nét mặt vừa rồi thật quái đản, vừa giống như ngẫm đến một kế sách kì quái khác lạ, vừa giống như nhăn nhó vì khó khăn. Haiz… Hoàng thượng, nương tử của người cũng thật khác người nha.
Sáng hôm sau, Hiểu Thiên một thân y phục gọn nhẹ, leo