Pair of Vintage Old School Fru
Cổ đại! Ta đến đây!

Cổ đại! Ta đến đây!

Tác giả: Tiểu Bảo Bình

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324234

Bình chọn: 9.00/10/423 lượt.

t nhiều. Trông có vẻ như là do trúng tiễn. C** b* n*!!! Là kẻ nào dám bắn chàng? Là kẻ ngu ngốc nào đã rút tên? Là kẻ nào làm chàng chảy máu như vậy? Còn nữa… Gương mặt chàng sao lại trắng bệch như thế kia? Đau lắm, phải không? Còn nữa… Còn nữa…. Siết chặt tay, siết chặt tay! Không thể khóc! Không thể khóc!!!…. Ơ…

– Mấy kẻ vô dụng này! Cút đi cho ta! Cút!

– Hoàng hậu! Hoàng hậu! Người đừng kích động. Để chúng ta lo cho hoàng thượng đi…

– Cút! Ta nói cút!!!

Từng nghe, Lâm Hiểu Thiên hoàng hậu, độc sủng hậu cung nhưng lại là một cô gái đơn thuần, nhu thuận cùng hòa nhã. Không ai ngờ lại có lúc nàng trở nên đáng sợ như vậy. Vừa rồi bọn họ có loáng thoáng nghe qua, hoàng hậu một thân một mình đến đây, không quản ngại khó khăn gian khổ, bản thân dù có lôi thôi thế nào cũng không sợ, chỉ lo lắng cho hoàng thượng. Thật là một người phụ nữ thâm tình…

– Các ngươi điếc rồi hả? Cút ra!… Người đâu! Mang nước vào đây cho ta! Nước ấm!

Sau đó, mấy người đang đứng gần long sàng đều bị nàng đẩy hết ra ngoài. Bản thân nàng lúc này mới lôi ra một chiếc hộp màu trắng, bên trong đó, chứa toàn mấy thứ kì lạ. Mắt thấy nàng, một hoàng hậu nương nương xuất thân từ nơi thân dã bắt đầu khéo áo hoàng thượng xuống, dùng bông cùng một thứ nước màu trắng trong lau qua miệng viết thương, mấy người xung quanh đều luống cuống chân tay. Gì đây….. Chuyện này không đùa được đâu nha…

– Người… Đúng! Ngươi đó! Lại đây! Mau lại đây. Giữ lấy nó… Tên nghu ngốc này! Đừng ấn mạnh tay như vậy!…

Bây giờ, trong đại trại chỉ còn có tiếng Hiểu Thiên la hét. Mọi người trong đó, thật không dám kéo vị nương nương đang phát điên kia ra ngoài, chỉ còn cách để yên. Dù sao…. Hoàng thượng lành ít dữ nhiều!

Cuối cùng, nàng cũng đã băng bó xong lại cho hắn. Mắt thấy vết thương tuy chưa ngừng chảy máu, nhưng chít ít cũng đã kiềm chế được một chút. Bây giờ, là chỉ còn một vấn đề khác. Hắn cần máu!

– Nương nương…. Nô tài thỉnh người đừng quá đau lòng. Hoàng thượng thật sự mất máu quá nhiều. Chuyện này…. Ngàn cân treo sợi tóc…

– Không phải hắn thiếu một ít máu thôi hay sao? Ta cho hắn là được chứ gì?

– Chuyện này…. Người….

– Đừng lo. Hắn là trượng phu của ta. dù ta có là yêu tinh yêu quái, cũng phải lo cho hắn sống đã.

– Nương nương….

– Tào lao. Thái y, mau lại đây giúp ta một chút.

Thái y khẽ bước lại gần, hơi giật mình khi thấy nàng chìa cổ tay trắng ngần ra trước mắt. sau đó, hiểu ý nàng muốn hắn bắt mạch, liền bắt đầu thi hành y thuật. Sau đó, cúi đàu khính cẩn thưa:

– Nương nương, người khí huyết hoàn toàn bình thường, sức khỏe….

– Được rồi. Ngươi lui.

Sau đó, mấy người trong trại đều khó hiểu nhìn nàng buộc tay mình bằng một sợi dây màu trắng, sau đó, liên tục nắm mở tay, trông rất kì lạ. Rồi tất cả cùng hoảng hồn khi thấy nàng cắm một hống hút đáng sợ vào tay, liên tục rút máu từ cơ thể mình, tiếp vào một túi trong gần đó, rồi lại hút tiếp….

– Nương….. nương nương…

– Đừng sợ. Hắn sẽ sống! Ta cũng sống! Ta không cho phép ta và hắn chết. nên các ngươi đừng có lo sợ.

Đợi nàng rút máu xong, rút đến khi mặt mũi trắng bệch, treo chiếc túi kì lạ kia lên trên đàu giường hắn, còn cắm một đầu dây vào tay hắn, rồi mời bước ra ngoài.

– Ngươi, trông coi hoàng thượng cho tốt. Ngươi, giúp ta nấu một bát canh bổ máu. Còn mấy kẻ bất tài các ngươi, theo ta đến thư phòng của hoàng thượng. Trong lúc chàng còn chưa tỉnh, ta sẽ thay hắn chỉ huy trận đánh này.

—– tác giả lảm nhảm đơi —-

haizz… lâu rồi ta ms lảm nhảm nhể? thông cảm thông cảm. bí lớn qớ ta gặm không nổi rồi :(( tạm một ít nha, đừng quăng gạch là đc ròi :((

CỔ ĐẠI! TA ĐẾN ĐÂY CHƯƠNG 30

Mấy ngày này, trong doanh trại, binh lính tất thảy đều đồng lòng cho rằng, hoàng hậu của bọn họ chính là người phụ nữ đánh sợ nhất thế gian. Không kể lần đầu đến đã đánh ngã một tên canh thành, nghe nói khi hoàng thượng bị thương trở về, nàng một lần ầm ỹ đến suýt đánh người. Cường đại hơn nữa, hình như Hiểu Thiên nàng còn đá thái y qua một bên, tự mình chăm sóc hoàng thương, tự mình cầm máu, tự mình lau rửu mấy chỗ máu tanh làm bẩn. Oa…. Bọn họ cũng muốn có một nương tử như vậy a!

– Các ngươi đang làm gì ở đó? Mau mau tập triung cho ta! Hoàng hậu tập trung binh lính!

Òa…. Vừa nhắc tới nàng, nàng liền xuất hiện. Trên dưới binh lình trong trại, người được gặp hoàng hậu nương nương có mấy ai. Nghe nói đó là nữ nhân xinh đẹp động lòng người, làm cho hoàng thương mê đắm không thôi. Lại nghe qua là một người vô cùng hiền thục đảm đang, còn có trên dưới lễ nghi đầy đủ. Cực phẩm cực phẩm!!!

Tập trung được bọn họ đến nơi, Hiểu Thiên một thân áo vải trắng muốt lấp ló sau áo giáp của Khải Nguyên, đứng trên tường thành trầm trầm lặng lặng, gương mặt nhu hòa nay một phần giận dữ, chín phần điềm tĩnh, khác xa tiểu nữ tử hay khóc lóc hay nháo loạn mà nhiều người nghĩ tới. Đợi mọi người tập trung dưới đó đầy đủ, một mình nàng bước lên trên, lớn giọng nói xuống.

– Trận đánh vừa rồi, là kẻ nào dẫn binh trinh sát? Kẻ nào để đại quân ta lâm vào mai phục, là kẻ ngu ngốc nào làm hoàng thượng bị thương?… Các ngươi có trả lời đư