
Đinh Đang mới nhớ đến mục đích của mình. Đảo mắt nhìn quanh, cô mừng rỡ khi thấy lão già bụng phệ đứng gần quầy bán vé. Vẻ mặt đăm chiêu, lão như đang suy nghĩ nên đặt cuộc vào chú ngựa nào.
Cơ hội tốt, Đinh Đang bước nhanh. Đến sát bên lão, lựa tư thế cẩn thận cô ngã chúi vào người lão. Mâm bánh bay vèo xuống đất văng tung tóe.
Bất ngờ nên lão ta hoàn toàn thụ động không sao gượng được. Tờ báo tung cao, lão thấy tấm thân hơn bảy chục ký của mình té ngửa ra sau.
Một cái gì ươn ướt, tanh tanh đập vào mặt lão tối sầm. Phân bò chăng?
Ồ! Chỉ là gói mắm ruốc đầy ớt, của Đinh Đang, sẵn tay cô ụp luôn vào mặt lão đấy mà. Đáng đời chưa?
Miệng chưa kịp chành ra nở nụ cười đắc thắng, Đinh Đang đã phải kéo nó xuống, chảy xệ ra thảm não trên gương mặt đầy vẻ thê lương, đau khổ. Một tay ôm bụng, cô oằn oại, lăn lộn kêu đau trên mặt đất. Vòng người quanh cô đang lớn dần lên.
–Ôi da, đau bụng quá, đau bụng quá trời ơi, chắc chết quá!
–Này em bé, em sao vậy? – Một bàn tay thân ái đỡ Đinh Đang ngồi lên. biết con người tốt bụng kia đã trúng kế mình, cô không cho lão phệ kịp lên tiếng thanh minh, cất giọng nghẹn ngào.
–Dạ con đang đi bán, ông này từ đâu **ng con một cái, đổ hết bánh rồi, hu hu…
–Nhãi ranh, tao **ng mày bao giờ chứ? – Đã lau sạch mặt bằng cái khăn mù xoa trắng, lão phệ gầm lên tức giận. Trời ơi, nếu chẳng có vòng người vây quanh đó, lão đã bóp cổ cô chết rồi. Cái mùi mắm ấy vẫn còn tanh nồng trên mặt lão.
–Thì hồi nãy đó, chú vừa đi vừa coi báo nên đâu có thấy. Ui da, đau quá! — Đinh Đang lại nảy người lên, oằn oại.
–Em bé à, em có sao không? Tôi chở em đi bệnh viện nhé?
–Ôi, ông ta bỏ đi kìa….
Hé một con mắt, thấy lão dợm bỏ đi, Đinh Đang hét lớn. Một bàn tay liền túm lão lại, bắt lão đền mâm bánh tiêu cho cô.
Phải bỏ năm chục ngàn để mua thứ vất đi, lão cay trong lòng lắm, nhưng biết làm sao, toàn dân máu mặt trong thành phố, lão đâu dám để lòi cái bản chất bủn xỉn bần tiện của mình ra. Đành phải đền thêm cho cô một trăm ngàn tiền thuốc nữa.
–Cháu bé, cháu bớt chưa? –Người đàn ông tốt bụng ôn tồn hỏi khi thấy Đinh Đang nằm im không kêu la nữa.
–Dạ bớt rồi. – Mục đích đã thành, Đinh Đang không cần đóng kịch, cô khẽ xoa xoa cái bụng – Bây giờ chỉ còn ê ê thôi.
–Tội nghiệp – Tặc lưỡi, móc túi lấy một trăm ngàn trao cho cô, người đàn ông hảo tâm trầm giọng – Cho cháu đó.
–Thôi cháu hỏng lấy đâu – Đinh Đang từ chối thật lòng, nhưng ông đã bỏ đi nhanh. vòng người cũng tan dần, bỏ mặc mình cô ngồi trên sân cỏ, giữa đám bánh và số tiền một trăm ngàn trên tay.
–Ê! – Một bàn tay vỗ lên vai Đinh Đang rồi một giọng nói vừa quen vừa lạ thoảng qua:
–Đóng kịch cũng tài ghê hén.
Bị đoán trúng tim, Đinh Đang giật nảy người lên sợ hãi. Không biết ai mà tài thế? Cô chần chừ chưa dám quay đầu lại. Cứ sợ gặp lão bảo vệ lớn con, mặt đằng đằng sát khí.
–Sao? Biết sợ rồi à? Năn nỉ một tiếng đi, đây hứa bỏ qua cho.
Dường như không phải giọng người bảo vệ. Thoáng bình tâm, Đinh Đang thoáng nhìn lên, đôi mắt bỗng sững sờ chết lặng. Sao lại là hắn chứ? Tên láu cá trên khán đài làm rơi chìa khóa mà cô ngỡ cả đời này không bao giờ còn gặp lại.
–Lúc nãy quăng mười ngàn lại, cứ ngỡ đó đầy lòng tự trọng, thanh cao khiết bạch lắm. Nào ngờ chê đây con cá nhỏ, tìm con cá khác lớn hơn. Chà! Được những hai trăm mấy chục ngàn, tha hồ mà ăn vặt.
Gương mặt hắn nhơn nhơn, kèm theo cái giọng điệu xỏ xiên trông thật là đáng ghét. Cắn chặt răng, Đinh Đang chỉ muốn đập hắn một cái cho đã đời. Chẳng hiểu cóc khỉ gì cũng làm ra vẻ ta đây ngon lành lắm. Đinh Đang này mà thèm làm mấy chuyện tiểu nhân kia. Đừng hòng.
–Thôi, nói vòng nói vo chẳng qua nói thẳng, chia một trăm ngàn đi, đây hứa bỏ qua cho. Không thì đây bắt lên trực ban, kể cho bảo vệ nghe là đó rồi đời.
Bàn tay đưa ra, hắn như muốn tóm lấy Đinh Đang. Trong một giây bị động, cô nghe lúng túng không biết giải quyết sao. Một trăm ngàn không là gì, nhưng tự nhiên mất không cho hắn, tức lắm!
Còn không đưa, bị bắt lên bảo vệ thì sao? Co rúm người lại, Đinh Đang như đứng giữa ngã ba đường.
Bỗng. Bốp!
Bàn tay đang đưa ra bỗng rút về nhanh. Đưa mắt nhìn lên, Đinh Đang ngạc nhiên nhìn hắn ôm lấy cục u to tướng trên đầu. Ai đã ném mạnh hòn đá vào hắn vậy? Thích thú, Đinh Đang đảo mắt nhìn rồi nhoẻn miệng cười toe toét cùng thằng bé đánh giày, kẻ đã âm thầm núp sau bụi cây cứu nó.
Đáng đời chưa!
Cái miệng chu ra và nụ cười hớn hở của Đinh Đang làm hắn tức sôi gan. Muốn nhào lên bạt tai một cái cho bõ ghét nhưng sợ viên đá vô hình quá, hắn đành phải quay lưng, hậm hực nghiến răng hù:
–Ranh con, đừng có vội mừng.
–Ủa! Sao đi nhanh vậy? Còn một trăm ngàn ở đây này, lại lấy đi – Như trêu ngươi, Đinh Đang cất giọng gọi theo rồi phá lên cười ròn rã. Thằng bé đánh giày trong bụi cũng cười theo. Trong chớp mắt, Đinh Đang và đám trẻ bán hàng rong trở nên thân thích. Xúm lại trên bãi cỏ, chúng vừa ăn bánh tiêu đường, vừa cười nhạo lão già bụng phệ, tiếng cười cứ vang rân.
Bật nhẹ công tắc điện, nhìn ánh đèn lóe lên sáng rực một góc đường, Đinh Đang mỉm cười tự khen mình có co