
hông ăn được thứ bánh rẻ rề kia đâu.
–Tôi không lấy tiền cũng không lượm giùm anh xâu chìa khóa. – Đôi mắt tối xầm, Đinh Đang giật mạnh xâu chìa khóa trên tay gã quăng vèo xuống đất. Ném luôn tờ mười ngàn vào mặt hắn, cô đùng đùng đội mâm bánh lên đầu bỏ đi nhanh. Nghe ruột gan sôi trào giận dữ. Hừ! Đúng là đồ láu cá, kênh kiệu, khi người. Có mười ngàn đồng bạc mà muốn mướn cô nương này hả? Giàu lắm chắc?
Vừa đi vừa lầm bầm mắng tên côn đồ khốn kiếp, Đinh Đang không hay mình đã bước sang sân tennis lúc nào. Đến khi nghe tiếng banh đập mạnh vào lưới cô mới bàng hoàng chợt tỉnh ngước mắt nhìn lên.
Chẳng hơn gì sân bóng, sân tennis hôm nay cũng lặng lẽ vắng tanh. Ngoài đôi thanh niên tập trên sân chẳng còn ai sắp hàng chờ đến lượt mình như thường bữa. Nghe nản quá, Đinh Đang đến ngồi vào một chiếc ghế trống dưới bóng cây phượng vĩ.
Thở phào ra một cái, Đinh Đang bắt đầu thấy nóng nực, phe phẩy miếng lá chuối làm quạt, cô suy nghĩ lung tung. Đầu tiên là mâm bánh còn nguyên chưa bán được cái nào. Tuy chỉ có năm chục ngàn vừa vốn vừa lời thôi, sao cô nghe rầu trong bụng quá. Một ngày sắp hết rồi, lẽ nào lại ăn bánh trừ cơm? Rồi tiền đâu trả cho dì Ba chứ? Nét mặt cô đăm chiêu xem chừng khổ sở lắm.
Tiếp đến là cái chân đau nhức mỏi nhừ của cô. Thế mới biết buôn bán là trần ai cực khổ lắm. Chẳng sung sướng như cô vẫn tưởng đâu. Nghĩ đến cảnh ngày ngày phải lê đôi chân khắp nơi với mâm bánh nặng trĩu trên đầu, tự nhiên sao cô thấy ngán quá muốn trở về với ba ngay.
–Dạ, xong rồi thưa ông. – Giọng một đứa con trai chợt vang làm cắt ngang luồng suy tưởng của Đinh Đang. Quay đầu lại, đôi mắt cô như bị hút bởi một màn đối thoại diễn ra gần đó.
Người đàn ông ngồi quay mặt về phía Đinh Đang nên cô nhìn rõ lắm. Rõ từng nốt tàn nhang trên gương mặt tròn đầy thịt. Đôi mắt bé ti hí như hai cọng chỉ vắt ngang trên chiếc mũi xẹp tạo một ấn tượng không tốt lành trong lòng cô. Dù qua cách ăn mặc sang trọng và chiếc bụng phệ đầy bia, ông chứng tỏ được mình là một tay tỷ phú, giàu có lắm.
Ngược lại, Đinh Đang có cảm tình với thằng bé gày gò quay lưng lại phía mình hơn. Dù không nhìn thấy mặt, cô cũng đoán được thằng bé trạc mười ba, mười bốn tuổi, làm nghề đánh giày, chuyên lội nắng nên nước da mốc thếch, đen xì.
–Xong gì mà xong? Mày nhìn nè, giày của tao chẳng bóng lên chút nào – giọng người đàn ông cáu gắt.
Đôi giày đã bóng lắm rồi, bóng đến độ *** được cả mặt mình trong đó. Thằng bé biết và Đinh Đang cũng biết. Nhưng thằng bé đành câm lặng cúi xuống làm lại từ đầu.
Chướng mắt làm sao, Đinh Đang thấy bất bình giùm cho thằng bé. Cô chỉ muốn chạy lại mắng cho lão già bụng phệ kia một trận. Người ta làm kiếm tiền thôi, bộ nô lệ của lão sao mà đày đọa dữ. Giàu bao nhiêu mà phách vậy?
Đứng lên rồi, Đinh Đang lại ngồi xuống. Cô không thể làm náo loạn trong này, gây liên lụy cho bao người vô tội khác. Bọn nhóc bán hàng rong, đánh giày sẽ bị trục xuất khỏi chỗ này lập tức nếu dám có một hành vi phá rối nào.
Nén lòng ngồi xuống, Đinh Đang thầm thán phục thằng bé. Nhịn giỏi quá, nếu gặp cô trong trường hợp này, chắc đã bỏ đi một nước, không thèm lấy một đồng của lão ta đâu.
–Dạ thưa ông xong rồi. – Một lần nữa, thằng bé đứng lên nhã nhặn nói. Hai tay vòng trước bụng xách thùng đồ nghề, nó đứng chờ lão mập xăm xoi đôi giày từng chỗ một.
–Bao nhiêu? – Không còn chỗ để bắt bẻ, lão buông giọng nặng như chì. Mừng rỡ, thằng bé nói nhanh:
–Dạ năm ngàn.
–Cái gì? mày định cắt cổ tao đó hả?- Trong lúc Đinh Đang kêu rẻ thầm trong bụng, lão bụng phệ lại nhẩy lên như đỉa phải vôi – Bốn ngàn thôi, không thì… mày làm dơ lại cho tao như cũ.
Ngang còn hơn con nít nữa. Đinh Đang nghe nóng mũi, dợm đứng lên. Nhưng thằng bé đã cúi đầu, cất giọng khàn khàn:
–Dạ bốn ngàn thì bốn ngàn, tùy ông vậy.
–Cầm lấy đi – Ném đại bốn ngàn vào mặt thằng bé, lão xoa hai tay vào nhau cười lớn, mang đôi giày bóng loáng bước đi.
Thật là quá đáng mà! Nhìn thằng bé đưa tay quẹt nước mắt rồi đuổi theo mấy tờ tiền bị gió thổi bay đi, Đinh Đang không còn chịu nổi, đứng bật lên khỏi ghế. Ra sao thì ra, nhất định cô phải dạy cho lão một bài học nhớ đời.
Ý định hình thành nhanh như tia chớp. Đặt mâm bánh lên đầu, cô rảo cẳng đuổi theo. Đôi mắt sáng lấp lánh tia tinh nghịch. Bạn nhỏ à, hãy an tâm, thù sắp được trả rồi.
Có một bà lão bán hàng rong, gánh một gánh đầy đang đi ngược chiều với Đinh Đang bên ngoài sân vận động. Vừa nhìn thấy hũ cóc ngâm của bà, đôi mắt cô sáng lên. Như quên mất lão bụng phệ khó ưa, Đinh Đang chạy lại song rào sắt chắn ngang, vẫy gọi bà rối rít. Chả là cô khoái ăn chua lắm.
Mua một lúc gần mười trái cóc, xin bà thêm một gói mắm ruốc to đầy ớt nữa. Đinh Đang lững thững vừa đi vừa ăn cóc nhồm nhoàm. Ba mà nhìn thấy cảnh này, chắc té xỉu mất thôi – Nghĩ đến đôi mắt mở to kinh ngạc của ông, Đinh Đang nghe thích thú rồi chắc lưỡi nói như than – Thiệt tội nghiệp, ba không được biết cái cảm giác ăn hàng rong trên phố ngon như thế nào đâu.
Đinh Đang đã đi hết khu vực sân gol. Băng qua một bãi cỏ dành đua ngựa nữa thôi là đến cổng rồi. Bây giờ