
bắt. Để đó mất đồ chơi. À!
–Ty tiện, tiểu nhân. – Quắc đôi mắt sáng đầy thù hận, rẻ khinh nhìn Triệu Vỹ, Đinh Đang chợt nghĩ ra một kế, bèn la to:
–Bắt lấy hắn, bà con ơi, hắn chính là đồng lõa của tên cướp đó.
–Mày đừng có đặt điều – Thoáng tái mặt vì dòng người vây kín lấy mình, Triệu Vỹ la to.
–Tôi không có đặt điều – Gương mặt tỉnh như không , Đinh Đang nói giòn như bắp nổ – Rõ ràng lúc nãy anh cố tình chặn đường tôi cho tên cướp thoát thân. Không đồng lõa thì là gì chứ?
–Đúng vậy! Đúng vậy đó! –Một bác sửa đồng hồ gần đó gật đầu xác nhận – Tôi cũng thấy như cháu vậy.
–Giữ hắn lại, đưa hắn đến cảnh sát đi – Hai thanh niên lực lưỡng đã bước tới giữ chặt tay Triệu Vỹ trong cái nheo mắt đầy ý nghĩa của Đinh Đang. “Cho đáng đời” – Một lần nữa Triệu Vỹ đọc được điều đó trong nụ cười tinh nghịch của cô bé. Tức sôi gan, anh chỉ muốn chồm theo cho cô bé một tát tay. Nhưng… dòng người đã cuốn anh đi càng lúc càng xa dần. Biết làm sao? Anh chỉ có thể hậm hực, gởi cho cô bé một cái nhìn đầy đe dọa.
Song… Đinh Đang chẳng sợ, cô lại le dài chiếc lưỡi của mình ra, lắc lư như một con rắn nhỏ.
Dù đích thân trưởng công an nắm tay ân cần nói lời thông cảm, dù đám đông dân chúng và hai gã thanh niên côn đồ lực lưỡng kia đều đã nói lời xin lỗi, vẫn không làm Triệu Vỹ vui lên được.
Anh không thuộc hạng người thù dai hay cố chấp, cũng chẳng oán trách giận hờn sự hiểu lầm làm mất mặt mình giữa đám đông. Dàu dàu nét mặt, chẳng buồn nói chuyện với ai, chỉ vì anh đang áy náy với lòng và tự trách mình thôi. Một chút thù hận trẻ con của anh với cô bé bán bánh tiêu, vô tình đã hại một người.
Cô gái ấy thật đáng thương! Đưa mắt nhìn nạn nhân của mình gục đầu vào thân cổ thụ bên đường âm thầm khóc. Triệu Vỹ ngạc nhiên thầm hỏi: sao thế gian này lại có người đẹp dường kia?
Ăn chơi đã nhiều. Người đẹp không phải Triệu Vỹ chưa từng gặp. Nhưng quả thật vẻ đẹp này lần đầu tiên anh mới nhìn thấy.
Cô có gương mặt trái xoan hiền từ nhân hậu như đức mẹ đồng trinh. Đôi mắt buồn với đôi rèm mi cong vút, chưa khóc đã làm cảm động lòng người rồi, nói chi lúc này hồ thu lại sóng sánh khóe thu ba. Chao ôi là cồn cào gan ruột.
Chiếc mũi cao vừa phải, thon thon trên bờ môi mọng đỏ. Cô mặc áo bà ba, mái tóc buông dài kẹp gọn thả sau lưng. Chơn chất quê mùa nhưng sao đài các lạ. Để một kẻ chuyên nhìn phụ nữa bằng nửa con ngươi phải thốt lên lời thán phục – Cô đẹp quá!
Cô không nói, không trách một tiếng nào, dù biết rõ Triệu Vỹ là người đã giúp cho tên cướp tẩu thoát. Hơn mười phút rồi, cô chỉ biết khóc lặng thầm cam chịu.
Vô tình thôi, sao Triệu Vỹ nghe ray rứt quá! Muốn nói một câu gì để an ủi, động viên cô, nhưng lạ làm sao, lời lẽ như bay biến cả, để trong phút chốc kẻ hào hoa phong nhã lại biến thành tên lóng ngóng vụng về.
–Cô gì ơi, đừng khóc nữa, dù sao tên cướp cũng chạy mất tiêu rồi. Khóc hoài cũng vậy thôi, chẳng giải quyết được gì đâu. – Gom hết can đảm, cuối cùng Triệu Vỹ cũng nói được một câu. Trơn tru quá! Anh như ngạc nhiên trước cách nói văn vẻ của mình.
Còn cô gái, không hay nãy giờ ….
Mời sáng ra, đã thấy Đinh Đang xách con dao bén đi lơn tơn ra lộ, bà Bảy ngạc nhiên dừng chân hỏi:
–Mày xách dao đi đâu vậy Đinh Đang?
–Dạ! – Dừng chân, cười một cái cùng bà, cô huơ huơ con dao trong không khí – Con đi chặt cây.
–Chặt cây? – Bà Bảy thấy khó hiểu. Nhà có hết củi đâu? Hơn nữa Đinh Đang nấu bằng bếp dầu mà – Mày chặt cây gì? Để làm chi?
–Dạ, con chặt cây dương, để làm cây thông Noel đó. Vừa nói cô vừa hướng mắt nhìn lên cây dương cao trước mặt.
–Bày đặt quá – Tặc lưỡi, bà nói với vẻ chẳng hài lòng – Bộ tối nay hỏng bán sao?
–Dạ không! Tối nay con nghỉ – Lựa một cành dễ đốn nhất, Đinh Đang bắt đầu vung dao.
–Cái gì? Mày có điên không? – Bà tròn mắt như kinh ngạc – Cả năm chỉ có một ngày Noel để kiếm tiền mà mày đòi nghỉ. Thiệt là…
–Dì Bảy ơi, đi chợ chưa? Trễ lắm rồi coi chừng hết hàng đó – Tiếng dì Ba chợt vang nheo nhéo ngoài đầu hẻm, kịp cứu Đinh Đang khỏi bài học của bà. Te tái xách cái nón bước đi, bà còn quay đầu lại – Thôi dẹp ba cái trò đón Noel, Noét đó đi, lo mà bán kiếm tiền. Bữa nay ngoài đường đông lắm.
Dừng tay dao, nhìn theo bóng bà cùng dì Ba hối hả hòa vào dòng người trên phố. Đinh Đang bỗng thấy lòng rưng rưng muốn khóc. Cô thấy thương bà, thương những người dân trong khu phố nghèo này quá. Cả đời chật vật kiếm miếng ăn, chưa bao giờ biết hưởng thụ là gì.
Ngày lễ, ngày tết đối với họ không phải là ngày nghỉ ngơi. Mà ngược lại, trong những ngày này họ còn vất vả hơn.
Có bao giờ ba mình và những ông giám đốc ngồi Mecxedes hút cigà kia chạnh lòng nghĩ đến những cảnh đời cơ khổ. Bớt một cuộc vui để giúp một lão bà hiu quạnh hay một đứa bé thiếu cơm áo đến trường? Tự nhiên, Đinh Đang thèm khát có được một chiếc đũa thần. Ngay lập tức, cô sẽ biến lá cây thành những đồng tiền vàng rủng rẻng, cũng như biến những gian nhà tranh lụp xụp thành nhà ngói khang trang. Để trong mắt những người dân nghèo lao động không còn tia buồn lo lắng mà lấp lánh niềm vui, hạnh phúc, cạnh cây thông Noel cùng đón một Gián