Kăply à.
Câu cuối cùng, thầy chuyển qua bông đùa nhưng Kăply không thể ép mình cười được. Nó ngậm miệng lại nhưng mặt thì xịu xuống, cảm thấy niềm hy vọng của mình vừa bị ai phũ phàng giật mất.
– Thầy ơi, thế còn K’Brăk và K’Brêt thì sao hở thầy? – Nguyên băn khoăn – Sẽ không ai phát hiện ra tụi nó đi vắng thời gian qua chứ?
– Chuyện đó không thể giấu được, con à. Vấn đề là lúc nào thì nên nói ra. – Thầy N’Trang Long đột nhiên đăm chiêu, Nguyên thấy rõ trán thầy cau lại – Ta biết tất cả các siêu phù thủy đều nghi ngờ chim thần Garuda không phải là linh vật ở thế giới thứ nhất, chỉ có điều họ không tiện thắc mắc công khai thôi. Hơn nữa giấu mà làm gì, khi chính ta cũng cho rằng lịch sử Lang Biang cần ghi nhận hiện tượng có một không hai này: chiến binh giữ đền đời thứ ba là những sứ giả đến từ thế giới khác.
Thầy N’Trang Long thở ra:
– Nếu vai trò cứu tinh của tụi con được chính thức thừa nhận, Hội đồng Lang Biang và cư dân ở đây sẽ có cái nhìn thân thiện và cởi mở hơn về các thế giới khác. Lúc đó những quy định về việc đi lại giữa các thế giới sẽ được nới lỏng và biết đâu nhờ vậy ta và bọn nhóc ở đây sẽ có dịp đến thăm tụi con vào một ngày đẹp trời nào đó.
– Tuyệt quá, thầy! – Kăply reo to, cố giữ đôi chân không nhảy bật lên.
– Nếu điều đó xảy ra, còn có thêm một cái tuyệt nữa. – Như không nghe thấy Kăply (mặc dù rõ ràng là thầy nghe thấy khi chôm chữ “tuyệt” của nó), thầy N’Trang Long tiếp tục những ý nghĩ trong đầu – Ka Ming, K’Srêgơl, K’Brăk và K’Brêt lúc đó sẽ không bị truy cứu trách nhiệm về tội tùy tiện xâm nhập thế giới thứ ba. Cả tội trạng của K’Tul cũng sẽ được ân xá.
Ông K’Tul âm mưu tráo người bằng cách dụ K’Brăk và K’Brêt tới làng Ke rồi đưa tụi nó về đây. Chuyện này thì Nguyên và Kăply đã biết. Nhưng tụi nó không hiểu tại sao thầy hiệu trưởng lại nhắc tới bà Ka Ming và ông K’Srêgơl.
Nguyên ngơ ngác:
– Ba của K’Brêt mất tích mười hai năm nay rồi mà thầy?
– K’Srêgơl mất tích là mất tích ở đây thôi, chứ ổng đâu có hóa thành cát bụi. – Thầy N’Trang Long nhún vai – Mười hai năm nay cái tên chết nhát đó vẫn trốn chui nhủi ở làng Ke và đang dạy học loăng quăng gì dưới đó.
Nguyên và Kăply “ơ” lên một tiếng, và như không cưỡng được cả hai cùng chìa vẻ mặt kinh dị vào mắt nhau, hai cái miệng cùng há ra sửng sốt:
– Thầy Râu Bạc?
– Trước đó một năm, Ka Ming sau khi được bọn ta cứu thoát cũng hốt hoảng chạy xuống làng Ke, nhưng chừng một thời gian ngắn cô ta lại quay trở về. Chỉ có K’Srêgơl là ở lì dưới đó. Thiệt tình!
Ngay lập tức, Nguyên nghĩ ngay đến mụ phù thủy mà thầy Râu Bạc đã kể cho tụi nó nghe hôm trước. Bây giờ thì Nguyên hiểu ra ngọn đồi ở quê nó sở dĩ mang tên đồi Phù Thủy chính là bắt
– Không đúng đâu, thầy. – Như chợt nghĩ ra điều gì, Kăply đột ngột la lên – Mụ phù thủy đó đến làng Ke lâu lắm rồi. Cả thầy Râu Bạc cũng vậy. Ông ngoại con và ông nội của Nguyên từng là học trò của thầy Râu Bạc. Nếu thầy bảo ông K’Srêgơl mới đến làng Ke hồi mười hai năm trước thì con nghĩ…
– Kăply. – Thầy N’Trang Long phác một cử chỉ như thể muốn nói trước khi “con nghĩ” thì hãy nghe “ta nói” đã – Tại tụi con chưa biết điều này: thời gian ở thế giới thứ nhất chỉ bằng 1/10 thời gian ở thế giới thứ ba…
Mặt tái mét, Nguyên run run hỏi lại:
– Tức là một năm ở đây bằng mười năm ở làng Ke hả thầy?
– Không xong rồi, thầy ơi. – Kăply nhảy tưng tưng như đứng trên ổ kiến lửa – Tụi con đã ở đây được bốn, năm tháng rồi, hổng lẽ khi quay về làng Ke, tụi con đã mười tám, mười chín tuổi?
– Chính xác là như vậy đó con. – Thầy N’Trang Long thản nhiên.
– Thế thì chết tụi con rồi. – Kăply mếu xệch miệng, giọng nghe như sắp khóc – Ở làng Ke, con trai tuổi đó đều bị ba mẹ bắt lấy vợ hết đó thầy.
– Làm gì mà con sắp ngất xỉu thế, Kăply. – Thầy N’Trang Long hấp háy mắt, cố làm ra vẻ nghiêm nghị – Ta tưởng đó là chuyện vui chứ đâu phải chuyện buồn…
Rồi thấy thằng nhóc có vẻ sắp lăn đùng ra thiệt, thầy vội nói thêm:
– Thôi, được rồi. Nói vậy chứ ta đâu nỡ để các con lâm vào cảnh khó xử. Lát nữa ta sẽ dán ở bụi cây mà tụi con sắp chui vô một lá bùa nén thời gian để điều chỉnh lại sự chênh lệch giữa hai thế giới. Tóm lại, tụi con ra đi như thế nào thì sẽ trở về như thế nấy.
Câu nói của thầy hiệu trưởng y như làn gió mát và làn gió vô hình đó lập tức quét sạch vẻ lo lắng trên mặt hai đứa trẻ.
Kăply sung sướng giơ tay lên nhưng nó chưa kịp vỗ tay đã thõng xuống, nín thở nghiêng tai lắng nghe.
Một tiếng sáo du dương vẳng tới từ đâu đó bên kia suối. Tiếng sáo lúc đứt lúc nối trong gió nhưng nghe rõ mồn một và âm thanh thoắt vui thoắt buồn của nó cho thấy người thổi sáo dường như đang vật lộn với những cảm xúc hoàn toàn trái ngược nhau.
– Tiên ông Pi Năng Súp hả thầy? – Nguyên mấp máy môi.
– Tụi con đi theo ta.
Thầy N’Trang Long buông gọn, rồi không để hai đứa học trò kịp thắc mắc về câu trả lời không hề giống trả lời chút nào của mình, thầy dẫn Nguyên và Kăply đi xuôi theo dòng suối, tiến về phía bụi cây mà theo thầy nói thì lát nữa tụi nó sẽ chui vô đó.
Có một tảng đá to bên kia suối, đối diện với bụi cây. Rêu
