
– Ông cụ gật đầu, vui vẻ – Công nhận tụi bay giỏi thiệt đó. Hà, chiến binh giữ đền đâu có phải chuyện chơi.
– Ông cũng đâu có kém gì. – Kăply cười hì hì – Thần chú cầu vồng đâu phải thứ ai cũng học được.
– Ối dào. – Ông cụ phẩy tay – Ba thứ đó hay thì hay thiệt, nhưng về tới đây hổng xài được chút xíu nào hết.
Bây giờ, có lẽ Kăply đang nhớ lại cuộc đối thoại với ông cụ và vẫn còn thấy tiếc hùi hụi. Cho nên bất thần nó quay sang tôi, đập đập tay vô túi áo, xuýt xoa:
– Tao chả cần thần chú chiến đấu hay chiếc áo tàng hình vô tác dụng này. Chỉ cần làm cho cọng lông chim bay lên như hồi ở xứ Lang Biang đủ khiến khối đứa trong trường lé mắt rồi.
– Mày toàn nghĩ chuyện vớ vẩn. – Tôi lừ mắt nhìn nó – Mày nên nghĩ cách làm sao cuối năm đừng đứng bét lớp thì hay hơn.
Nhắc nhở của tôi làm mặt Kăply lập tức xệ xuống. Thời gian tôi và Kăply trong lốt K’Brăk và K’Brêt lang thang ở xứ Lang Biang, K’Brăk và K’Brêt cũng bày đặt biến thành hai đứa tôi, ngày ngày ôm cặp tới lớp, tối tối vẫn về nhà ăn ngủ bình thường. Nói chung là chẳng ai nghi ngờ gì hết. Nhưng chả hiểu hai thằng ôn dịch đó học hành cách sao và thầy Râu Bạc cho điểm kiểu gì mà ngày đầu tiên từ xứ Lang Biang trở về, tôi và Kăply vừa ló đầu vô nhà đã bị các bậc phụ huynh chửi như tát nước. Bữa đó ba thằng Kăply rút từ trên vách một cây roi dài ơi là dài khiến nó xanh mặt, phải ba chân bốn cẳng chạy trốn qua nhà tôi.
Làm như cái cảnh nó chạy phía trước ba nó cầm roi chạy phía sau lúc này đang hiện ra trong đầu nó hay sao mà đang nói chuyện tôi thấy mặt nó thình lình quạu đeo.
Y như tôi đoán, nó hổn hển một lúc rồi nghiến răng trèo trẹo:
– Tao mà gặp lại thằng K’Brăk và thằng K’Brêt, tao sẽ cho tụi nó biết tay.
Giọng nó đột ngột chuyển sang than thở:
– Chà, hôm bị ba tao rượt, tao giống như người mộng du mày ạ. Tao rút chiếc áo tàng hình trong túi ra tính tròng vô người, nhưng sực nhớ ra ở làng Ke thì chiếc áo của thằng Suku chẳng khác gì một miếng giẻ rách…
– Dần dần rồi tụi mình sẽ quen. – Tôi an ủi nó, bằng cái giọng người ta vẫn thường dùng để an ủi chính mình – Hôm trước tao gặp lại thằng Đam Pao, à quên, gặp lại ông cụ hôm nọ. Ổng than dạo này ổng cứ khoái mò vô bếp lục đục làm lũ con cháu cứ phải lôi ổng ra. Ổng và bà cụ kia đã lỡ phịa chuyện cả hai bất thần rơi vào giấc ngủ mê man trên đồi Phù Thủy suốt một trăm ba mươi năm qua, nay đành phải phịa tiếp rằng trong quãng thời gian dài dằng dặc đó đêm nào hai người cũng mơ thấy mình là đầu bếp…
Tôi vừa nói vừa kín đáo quan sát Kăply, ngạc nhiên thấy nó chẳng tươi tỉnh lên được chút nào. Tôi có cảm giác Kăply không nghe tôi nói gì. Gương mặt nó đột nhiên trở nên xa vắng như thể tâm trí nó đã rời bỏ nó để chạy đi đâu.
– Mày nghe tao nói gì không, Kăply? – Tôi hắng giọng, mắt vẫn dán chặt vào vẻ mặt lạ lùng của nó.
Kăply vẫn không trả lời.
Tôi nhắc lại câu hỏi, một lần rồi hai lần. Đến lần thứ ba thì tôi nghe Kăply thì thầm:
– Giờ này Mua đang làm gì hở mày?
Thực ra tôi không nghe thấy Kăply. Giọng nó thấp đến mức tôi phải nhìn cử động của đôi môi mới đoán được nó định nói gì.
– Mua á?
Tôi hỏi lại một cách máy móc, mặt bất giác ngẩn ra. Tự nhiên, hình ảnh của đám bạn xứ Lang Biang hiện ra trong đầu tôi. Ký ức tôi bây giờ giống như bức màn trong rạp chiếu phim và tôi đang nhìn vào đó, thấy mồn một từng bóng người diễu qua. Đến khi mái tóc vàng và chiếc mũi hếch của Êmê hiện ra và cô nàng cười với tôi thì tôi thấy tay mình run lên.
– Bữa nay tụi nó đã biết mình là ai chưa nhỉ?
Tôi nghe tiếng Kăply lẩm bẩm bên tai. Tôi không rõ Kăply hỏi ai, hỏi nó hay hỏi tôi, nhưng vẫn nói:
– Chắc là biết rồi.
Im lặng một lúc, Kăply lại buột miệng băn khoăn:
– Thế tụi nó có nhớ mình không hở mày?
– Dĩ nhiên là nhớ. – Tôi nói nhanh.
– Sao mày biết?
– Sao lại không biết. – Tôi giận dỗi đáp – Nếu mình nhớ tụi nó thì đương nhiên tụi nó cũng nhớ mình.
– Nếu nhớ mình sao tụi nó không đến thăm mình? Mình đã đợi tụi nó trên ngọn đồi này bao nhiêu buổi chiều rồi.
– Chắc chắn tụi nó sẽ đến. Một ngày nào đó tụi nó sẽ đến. – Tôi quả quyết nhưng giọng lại yếu ớt đến mức người nghe hoàn toàn có thể hiểu ngược lại.
Kăply không nói gì, mặt nghệt ra. Có vẻ như nó đang lắng nghe tiếng chim đập cánh trong những tàng cây đầy nắng. Tiếng chim động khẽ trong nhánh lá một cái rồi thôi, đồi Phù Thủy lại chìm vào sự im lặng buồn tênh và trống rỗng.
Lâu thật lâu, Kăply mới mấp máy môi:
– Tao nghĩ tụi nó sẽ không đến, Nguyên à. Tao biết mày chỉ an ủi tao thôi.
– Nghe tao nói nè, Kăply.
Tôi đặt tay lên vai Kăply như muốn bằng cử chỉ đó sưởi ấm nó, nhưng tôi chưa kịp nói câu tiếp theo đã nghe những tiếng gọi lanh lảnh từ phía sau, đúng là tiếng của đám bạn mà chúng tôi ngày đêm mong ngóng:
– K’Brăk! K’Brêt! Anh K’Brăk! Anh K’Brêt!
Tôi choáng váng đến mức phải mất mấy giây sau mới nhúc nhích được cái cổ để quay sang Kăply, thấy Kăply cũng đang sửng sốt nhìn tôi.
“Đây là sự thực hay ảo giác?”. Hai đứa tôi đều đọc thấy nỗi hoang mang đó trong mắt nhau và điều đó đã ngăn chúng tôi ngoảnh phắt lại như lẽ ra phải thế. “Làm