Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325965

Bình chọn: 8.5.00/10/596 lượt.

ả tao nữa. – Thằng Kan Tô khoái chí hùa theo.

– Mày á? – Steng quay phắt lại, sừng sộ – Tao muốn kêu thằng Suku bán cho mày một lọ thuốc lột da nữa quá, Kan Tô à. Hôm qua, mày dẫn nguyên một đám rượt theo tao làm tao muốn tè ra quần luôn đó. Bộ tụi mày tưởng là tao đi chơi chắc?

– Đừng nói thế, Steng. – Nguyên lướt mắt qua tụi thằng Tam, mỉm cười ý nhị – Mày không biết đó thôi, Tam, Bolobala, Mua và Kan Tô đã chia sẻ hoạn nạn với tụi tao nhiều rồi.

Khi nói câu đó, Nguyên cảm thấy lòng mình bất giác chùng xuống. Nó chợt nhớ ra rằng chẳng bao lâu nữa nó sẽ chia tay mãi mãi những đứa bạn thân thiết này.

Từ lúc đó, Nguyên nhận ra nó chỉ nghĩ mãi đến chuyện này, hổng để ý gì đến cuộc tranh cãi của tụi bạn quanh bản thông báo của nhà trường.

Đang bâng khuâng, Nguyên nhác thấy bàn tay Bolobala đang ngủ say trong tay thằng Tam như một con mèo. Bolobala đang phồng má cãi nhau với Steng, say sưa đến mức không biết bàn tay nó đang nằm ở đâu, hay nó biết nhưng cho rằng đương nhiên bàn tay nó phải nằm trong tay thằng Tam. Nguyên lẩn thẩn nghĩ và hoàn toàn không tự chủ, nó sè sẹ thò tay nắm tay Êmê.

Nó bóp khẽ bàn tay mềm mại của nhỏ bạn, cảm xúc chưa kịp dâng trào, đã giật bắn khi nghe Kăply tru tréo như cháy nhà:

– Mày làm gì vậy, K’Brăk? Buông tay Mua ra!

oOo

Lẽ ra cuộc đi chơi sau đó phải rất vui. Nhưng K’Tub chẳng thấy gì giống như nó tưởng tượng.

Ờ, có bao nhiêu chuyện để vui trong một ngày đặc biệt như vậy. Tự dưng được nghỉ học nè. Trùm Bastu đã bị bắt nè. Khi nãy tụi bạn hè nhau tung hô K’Brăk và K’Brêt quá trời nè. Tuy bản thông báo của nhà trường không nhắc gì đến K’Brăk và K’Brêt nhưng từ sáng sớm hai tờ phụ trương Lang Biang hằng ngày và Tin nhanh N, S & D đã rêu rao khắp nơi về vai trò và thành tích của chiến binh giữ đền. Rồi những linh hồn trót bán cho Macketa đã được trả lại cho từng người nè. Rõ ràng, thái độ của Ama Đliê đối với thầy N’Trang Long đột ngột quay ngoắt 180 độ đâu phải là chuyện tự nhiên. Ngay cả mối quan hệ giữa nó và ba nó nữa, cũng hết sức phấn khởi so với trước đây. Bây giờ, đối diện với ông K’Tul, nó không còn bắt gặp trong lòng mình cảm giác khó chịu và ước muốn gây gổ như lúc trước nữa. Cái cảm giác thù nghịch vô hình đó đã biến mất không còn dấu vết kể từ giây phút ba nó tìm lại được chiếc bóng của mình. Dĩ nhiên K’Tub hiểu rất rõ tại sao lại như vậy.

Ngay lúc này nếu có điều gì khiến nó không hiểu thì đó là vẻ mặt dàu dàu của hai ông anh nó. Hồi sáng, K’Brăk và K’Brêt còn cười nói bình thường, nhưng từ lúc rời khỏi trường đến giờ cả hai đột nhiên giống như khoác nhầm bộ mặt của kẻ sắp đâm đầu xuống sông vì chán đời.

Sau khi xem thông báo, biết được cả bọn được nghỉ học, chính anh K’Brăk xướng ra chuyện đi chơi ở CÔNG VIÊN CÁC THỨ KẸO chứ ai. Thậm chí ảnh còn bảo mình lôi chiếc ống Siêu cảm ứng ra kêu thằng Suku tới nữa. Vậy mà khi mọi người đông đủ rồi thì ảnh và anh K’Brêt làm như vừa nốc cả thùng bia Chết quách cho rồi! K’Tub bực bội nghĩ, vẫn không đoán ra tại sao hai ông anh của nó tự nhiên khoái làm hai con gà rù đến vậy.

Nguyên và Kăply không biết thằng K’Tub đang bất bình, mà giả như có biết thì tụi nó cũng không tìm đâu ra niềm vui để bơm vào tâm hồn mình được.

Mặc cho tụi bạn hò hét, cười giỡn và thỉnh thoảng rú lên vì nuốt phải những viên kẹo quái chiêu mọc khắp nơi, Nguyên và Kăply vẫn lặng lẽ len lỏi qua những bụi cây như kẻ mộng du. Tụi nó đi mà không biết mình đi đâu, cứ để mặc cho nỗi buồn dẫn dắt.

Còn một thời gian rất ngắn nữa thôi, tụi nó sẽ âm thầm chia tay những đứa bạn đáng yêu của mình. Êmê, K’Tub, Păng Ting, Suku, Mua, Tam và những đứa khác chắc sẽ không buồn lắm. Đối với những đứa ở lại dĩ nhiên sẽ không có cuộc chia tay nào. K’Brăk và K’Brêt thật sẽ trở về ngay khi tụi nó vừa ra đi, sẽ lấp đầy khoảng trống mà tụi nó để lại và sẽ chẳng ai biết gì hết nếu Tam tiên, ông K’Tul và hai thằng K’Brăk và K’Brêt không nói ra.

Tất nhiên tụi Êmê những ngày đầu sẽ rất ngạc nhiên về cách ứng xử khác lạ của K’Brăk và K’Brêt, nhưng ông K’Tul chắc chắn sẽ nghĩ ra một cách giải thích hợp lý nào đó, như đã từng nói dối thành công về sự có mặt của tụi nó trong những ngày mới đặt chân đến xứ Lang Biang.

Rốt lại chỉ có mình và Nguyên là cảm nhận được sự trống vắng khi không còn những đứa bạn thân bên cạnh! Nhắm mắt lại với một vẻ mặt đau đớn, Kăply tự nói với mình. Ờ, mà nói bạn thân cũng không chính xác. Còn hơn cả bạn thân nữa, đó là những đứa bạn từng sống chết có nhau, thời gian gắn bó tuy ngắn ngủi nhưng kỷ niệm để nhớ thì nhiều ơi là nhiều. Thế mà chốc nữa đây mình sẽ không nhìn thấy tụi nó nữa. Cảm giác đó thiệt là kinh khủng! Kăply rùng mình nghĩ đến ngày mai và quay sang Nguyên như để tìm kiếm một sự chia sẻ, dù chỉ bằng ánh mắt.

Người lẳng lặng đi bên cạnh Kăply nãy giờ hóa ra không phải là Nguyên. Kăply thộn mặt ra khi bắt gặp hai bím tóc quen thuộc của Mua. Nhỏ bạn đang nhìn nó bằng ánh mắt buồn thỉu buồn thiu.

– Sao bạn lại gạt tôi, K’Brêt? – Mua giận dỗi hỏi khi vẫn nhìn Kăply chằm chặp.

– Gạt Mua ư? Làm gì có. – Kăply ấp úng.

– Bạn nói là bạn


pacman, rainbows, and roller s