
hà. Tao nghe quen quen.
Nguyên nhún vai:
– Balikem mà còn sống, có cho vàng lão Seradion cũng hổng dám đem tên của ả ra giễu.
K’Tub khều vai Êmê, ranh mãnh nhại lại câu nói hôm qua của bà chị:
– Nè, nói không phải nịnh chứ bản nhạc này cũng hay quá chứ hả, chị Êmê?
Đến lúc đó, Êmê mới choàng tỉnh. Mặt đỏ bừng, nó thò tay cốc thằng nhóc một cái và co giò chạy thẳng trước tiếng cười ngặt nghẽo của tụi bạn.
Thiệt tình mà nói thì ngày hôm đó chỗ nào cũng đầy ắp tiếng cười. Chung quanh bọn trẻ người đông nghìn nghịt, đến mức bọn Kăply có cảm tưởng toàn thể cư dân Lang Biang đều kéo hết ra đường, người ta tha hồ quàng vai bá cổ và chòng ghẹo nhau, bất chấp trước đó họ có quen biết nhau hay không.
Ngay cả hai tờ Lang Biang hằng ngày và Tin nhanh N, S & D cũng biến mất vẻ thù địch. Cả hai tờ đều ra phụ trương buổi sáng, phát hành cùng một giờ, cùng đưa ở trang nhất một bài bình luận nóng bỏng có tít giống hệt nhau “TA ĐÃ THẤY MẶT TRỜI”. Cả nội dung cũng giống nhau đến từng chữ, thậm chí đến từng dấu chấm phẩy, ca tụng hiệu trưởng N’Trang Long và hai chiến binh giữ đền lên tận mây xanh, bằng thứ từ ngữ hoa mỹ nhất mà đầu óc con người có thể nghĩ ra.
Kinh khủng hơn nữa, trên cả hai tờ báo có truyền thống đối nghịch đó, bút danh ký dưới bài bình luận là một tổ-hợp-không-thể-tin-được, ghép bởi ba cái tên: Pôlôna – Y Riêng – Chor.
Hồi sáng, trước lúc ra khỏi nhà, Êmê chúi mũi vào hai tờ báo trên bàn đọc lấy đọc để rồi mỗi tay chộp một tờ, nó giơ cao lên khỏi đầu, vung vẩy như thể đó là hai lá cờ:
– Chuyện chưa từng có, bà con ơi!
Thằng K’Tub sau khi đọc lướt qua hai tờ báo, cũng nhảy tưng tưng:
– Ba ơi, xem này!
– Ta xem rồi, con trai. – Ông K’Tul trả lời từ chỗ ngồi quen thuộc ở đầu bàn, lần này bên cạnh ông ngoài bà Êmô còn có cả bà Ka Lên và vợ chồng K’Rahlan, và khi ông nói tiếp thì bọn Kăply hầu như không còn nhận ra ông nữa – Ta nghĩ sự bắt tay giữa Kan Blao và Ama Đliê là biểu tượng rõ rệt nhất của không khí hòa bình. Hừm, ta không tin có ai ngu ngốc đến mức không nhìn ra vai trò và công lao to lớn của hiệu trưởng N’Trang Long trong sứ mạng bảo vệ nền an ninh chung của cộng đồng.
Lúc đó Nguyên và Kăply không nói gì, chỉ mong vọt ra cổng cho lẹ, mặc dù không thể bảo là tụi nó không cố hết sức để đừng phì cười.
Tối hôm qua, nhờ hai chiếc áo tàng hình của Suku, hai đứa nó mới chui được vô phòng trót lọt. Tụi nó muốn tránh mặt vợ chồng K’Rahlan và bà Ka Lên.
Còn không đầy một ngày nữa, tụi nó sẽ trở về làng Ke và hai thằng K’Brăk và K’Brêt thật sẽ quay trở lại xứ Lang Biang để thế chỗ của hai đứa nó. Tụi nó không muốn chỉ vì đóng kịch vụng về trước mặt ba mẹ của K’Brăk và K’Brêt mà làm vỡ lở tất cả vào phút chót.
Hôm qua, khi khách khứa đã ra về hết, vợ chồng K’Rahlan và bà Ka Lên kéo nhau vào phòng Nguyên và Kăply xem tụi nó về chưa và họ hết sức kinh ngạc khi thấy tụi nó đang nằm ngáy khò khò trên giường.
Nguyên biết không thể không nói một câu với ông K’Rahlan và bà Ka Ming vào lúc đó. Nó dụi mắt, ngáp ngáp mấy cái, giả vờ ngái ngủ:
– Tụi con mệt quá. Sáng mai tụi con còn phải đi học sớm.
– Con ngủ đi. – Bà Ka Ming vuốt tóc nó, âu yếm – Con trở về là ba mẹ yên tâm rồi. Chúng ta còn nhiều thời gian để trò chuyện mà.
– Chúc ba mẹ và dì Ka Lên ngủ ngon.
Đó là câu cuối cùng của Nguyên trong buổi tối hôm qua trước khi nó nhắm tịt mắt như thể giấc ngủ đã thình lình đánh quỵ nó.
Sáng nay cũng vậy, nó và Kăply cố tình lề mề rất lâu ở trên phòng, bất chấp K’Tub và Êmê thay nhau dộng cửa rầm rầm, chỉ để khi xuống tới dưới nhà là tụi nó có thể vọt tuốt ra cổng vì sợ bị trễ học – lý do hết sức chính đáng của những đứa học trò mẫu mực.
Cổng trường Đămri với chiếc phù điêu hình chữ thập bằng vàng hiện ra trước mắt cắt đứt những suy nghĩ lan man trong đầu Nguyên.
Bộ mặt đầy mụn của thằng Steng đón tụi Kăply ngay ở cánh cổng thứ hai. Nó chỉ tay vào lớp Cao cấp 1, cười hề hề:
– Có thông báo dán trước cửa. Tụi mày vào xem đi.
Bọn học trò đang xúm đen xúm đỏ trước bản thông báo khiến tụi Kăply rất vất vả mới len vào được.
– Trùm Bastu và đồng bọn đã bị lực lượng an ninh chính thức bắt giữ vào hôm qua. Âm mưu gây bạo loạn của phe Hắc Ám xem như đã bị dập tắt hoàn toàn.
– Học sinh trường Đămri, kể cả sinh viên lớp hướng nghiệp, được nghỉ học ba ngày tính từ ngày hôm nay để đón chào sự kiện trọng đại này.
– Toàn thể giáo viên trường Đămri từ nay được phép tự do đi lại trên toàn lãnh thổ Lang Biang, ngày cũng như đêm mà không cần bất cứ giấy phép đặc biệt nào.
Ký tên: N’Trang Long
Hiệu trưởng trường Đào tạo Tài năng Đămri
Bản thông báo chỉ gồm ba cái gạch đầu dòng, ngắn gọn và lạnh tanh như vừa vớt ra từ thùng nước đá.
K’Tub chui ra khỏi đám đông, mặt phừng phừng:
– Hổng ra cái con khỉ gì hết. Chỉ được mỗi khoản nghỉ học ba ngày.
– Ờ, – Êmê khịt khịt chiếc mũi hếch, phụ họa bằng giọng quàu quạu – lẽ ra thầy hiệu trưởng phải biểu dương công trạng của anh K’Brăk và anh K’Brêt trong vụ này chớ.
– Biểu dương tôi nữa. – Steng vọt miệng, nó và Tam, Mua, Kan Tô, Bolobala đến cạnh tụi Kăply từ lúc nào.
– C