Old school Easter eggs.
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325975

Bình chọn: 9.00/10/597 lượt.

sư Akô Nô, K’Tul đã muốn đào tẩu lắm rồi. Nhưng trước các đại phù thủy cỡ như ta và Păng Sur, hắn không dám manh động đó thôi.

– Thầy ơi. – Kăply bỗng nhiên cảm thấy ấm ức – Thầy đã biết tụi con không phải là K’Brăk và K’Brêt, tụi con đến từ thế giới khác, không biết chút gì về pháp thuật, thế mà thầy nỡ nào bắt tụi con làm chiến binh giữ đền…

– Bây giờ trình độ pháp thuật của tụi con đã ngang với các siêu phù thủy rồi, Kăply. – Thầy N’Trang Long thản nhiên đáp.

– Nhưng tụi con đã gặp rất nhiều nguy hiểm. – Giọng Kăply vẫn không nguôi giận dỗi – Riêng con, lúc ở thung lũng Plei Mo, con đã chết đi sống lại…

– Rốt cuộc con có chết đâu. – Thầy N’Trang Long lại nhúc nhích hàng ria mép, như cố nín cười.

– Thế nhỡ…

– Không thể nhỡ được, con à. – Thầy N’Trang Long giơ bàn tay to bè lên như thề thốt – Lúc nào Pi Năng Súp, Păng Sur cũng ở cạnh tụi con. Cả giáo sư Akô Nô nữa.

Mặt Kăply vẫn quàu quạu, và nếu hôm nay thằng Nguyên cứ để mặc cho bạn mình nói xẳng thì có nghĩa là lòng nó cũng oán trách thầy hiệu trưởng ghê lắm.

– Thầy có nói gì thì con vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào. Ở trường Đămri có cả lô cả lốc đứa tài giỏi, ngay cả đứa chưa đến trường ngày nào như Suku cũng giỏi hơn tụi con, sao thầy không chọn tụi nó gánh lấy sứ mạng tiêu diệt phe Hắc Ám…

– Ta có cảm tưởng con vừa trúng phải bùa Nóng sôi rồi đó, Kăply. Con phải uống một chút nước để cái đầu nguội bớt đi con.

Thầy N’Trang Long mở bừng mắt ra, vừa nói thầy vừa chộp đại một cái vào không khí, đã tóm ngay lấy một chiếc bình pha lê màu lam. Không buồn hóa ra thêm hai chiếc ly như mọi lần, thầy khẽ lắc tay một cái, một vòi nước màu cam vọt ra khỏi miệng bình, bắn thẳng tới trước mặt hai đứa học trò.

Phản xạ tự nhiên của Nguyên và Kăply là né người qua một bên để nước khỏi tung tóe đầy mặt. Nhưng khi sắp phun tới mặt tụi nó, vòi nước thình lình chậm lại và tự động tách ra làm hai, một vòi vòng qua bên trái một vòi vòng qua bên phải, nhắm miệng hai đứa nhóc từ từ bay tới, trông như hai dải lụa màu cam.

– Uống đi tụi con. – Thầy N’Trang Long hào hứng quảng cáo – Thứ rượu này khiến con người ta thư thái, sảng khoái cực kỳ. Đặc biệt nó có thể giúp tăng năng lượng pháp thuật, vì vậy mà nó rất quý hiếm. Cỡ như Kan Kuru và Ama Moto đừng hòng được ta chiêu đãi thứ rượu này.

Nghe vậy, Nguyên và Kăply yên tâm há miệng ra. Quả nhiên, thứ nước màu cam vừa chạm vào môi, tụi nó đã thấy ngọt lịm, thơm phức và mát rượi như vừa lấy ra từ tủ lạnh. Nguyên và Kăply nghe hương thơm và mùi vị của thứ chất lỏng này rất quen, nhưng dù bới tung ký ức tụi nó vẫn không nhớ ra mình đã nếm qua lúc nào.

– Tuyệt không, tụi con? – Đợi hai đứa trẻ uống xong, thầy N’Trang Long đặt chiếc bình xuống, nheo mắt hỏi.

Nguyên đưa tay quẹt mép, xuýt xoa:

– Tuyệt lắm, thầy. So với bia Saydimi và bia Concop, loại rượu này nhẹ và ngon hơn nhiều.

– Nghe quen quen, thầy ơi. – Kăply chun mũi hít hít – Nhưng con chẳng nhận ra thứ rượu này làm từ loại trái cây nào.

– Tụi con nghe quen quen là phải rồi. – Thầy N’Trang Long mân mê chòm râu xoăn – Nó được làm từ những quả táo vàng trên núi Lưng Chừng. Chính giáo sư Akô Nô tặng ta đó. Hừm, nhưng ổng chỉ tặng có ba bình thôi. Đúng là keo kiệt quá sức.

Kăply khoái chí:

– Ủa, thầy Akô Nô biết nấu rượu hả thầy?

– Ổng mà biết nấu rượu thì ta đi đầu xuống đất. Loại rượu này do bọn khỉ Manibum chưng cất, ổng chỉ có tài mò tới lấy trộm của bọn chúng thôi.

Trong khi Nguyên và Kăply liếm mép một cách thèm thuồng như cố tận hưởng vị ngọt còn đọng trên đầu môi, thầy N’Trang Long thận trọng dựa tấm lưng to đùng vào lưng ghế, đưa mắt ngắm hai đứa học trò, đắn đo một lúc như lựa lời rồi trầm ngâm cất tiếng:

– Thiệt là oan cho ta nếu con cứ luôn miệng trách ta một cách quá hăng hái như con đã làm nãy giờ, Kăply à.

Kăply tròn xoe mắt nhìn thầy hiệu trưởng, tia nhìn như muốn nói “Vậy mà oan hả thầy?”.

– Oan quá đi chứ! – Như đọc được ý nghĩ trong đầu thằng nhóc, thầy N’Trang Long khẽ gật đầu – Vì trên thực tế chỉ có Nguyên và con là xứng đáng với vai trò chiến binh giữ đền đời thứ ba của xứ Lang Biang hơn bất cứ một ai khác. Đặc biệt là con, Kăply.

– Nhưng con không phải là cư dân Lang Biang thực sự. – Kăply gãi gáy – Con không biết pháp thuật…

– Nhưng con có bản năng pháp thuật. – Thầy N’Trang Long ngắt lời – Ngay từ đầu ta đã nhận ra phẩm chất đó nơi con.

Trước vẻ mặt ngơ ngác của hai đứa học trò, thầy N’Trang Long điềm tĩnh hỏi:

– Có phải ở thế giới tụi con, Nguyên và con có

– Ý thầy muốn nói đến khả năng nghe được lời nguyền rủa thầm của quái nhân và các khả năng kỳ lạ khác của Kăply như làm hiện ra…

– Chính là ta đang muốn nói đến chuyện đó, Nguyên à. Nhưng làm hiện ra con chim vàng mới là điều quan trọng nhất. Ta chắc đó là chim thần Garuda. Dĩ nhiên người Chămpa còn có những linh vật khác như bò thần Nandin, rắn thần Naga. Nhưng có lẽ vật hộ mệnh của Kăply là con chim này.

Nguyên gật gù:

– Hèn gì chim Garuda luôn bay ra để bảo vệ mỗi khi Kăply bị ngất xỉu…

– Nhưng phải có một con chim khác kích thích nó. – Kăply nhăn nhó tiếp lời