
ng không ngớt lo lắng về tụi bạn còn kẹt lại ở đâu đó giữa cuộc phiêu lưu. Đám trẻ nhà K’Rahlan còn lo thêm chuyện khác: hổng biết lát nữa ông K’Tul và bà Êmô sẽ đón tụi nó bằng bộ mặt như thế nào khi tụi nó đi làm sổ sách suốt bảy tiếng đằng đẵng, đến tối mịt mới mò về tới nhà.
Một tiếng thét khủng khiếp thình lình bay ra từ phía sau khiến cả đám giật mình ngoảnh phắt lại. Đằng trước thềm, thầy N’Trang Long và thầy Haifai đã biến mất.
Tim đánh lô tô trong ngực, bọn trẻ nhớn nhác nhìn quanh, không biết tiếng thét rờn rợn vừa rồi phát ra từ đâu.
Đang sục mắt vào các khoảng tối, một lần nữa tóc gáy của cả bọn lại dựng lên khi tiếng thét khi nãy lại cất lên chói tai, lần này nghe rõ là phát ra từ trong ngọn tháp.
– Gì thế hở mày? – K’Tub níu tay Suku, hỏi bằng giọng lập bập.
– Tao không biết.
Êmê run run nói:
– Hổng lẽ lại có ai đó sa vào thuật Quỷ mộng?
– Quay lại xem!
Nguyên nói và nó lao lên dẫn đầu cả bọn tiến về phía ngọn tháp.
Nhưng bọn trẻ vừa đi được vài ba bước, bốn, năm bóng người đột ngột trồi lên từ dưới đất, đứng chắn trước mặt tụi nó.
Mụ Gian chọc đôi đũa to đùng ngay mặt bọn trẻ:
– Tụi bay định làm loạn hả? Cút!
Lão Chu thở phì phì, tay giơ cao chiếc muỗng trên đầu như định giáng xuống:
– Ngài hiệu trưởng đã kêu tụi bay về sao tụi bay còn lảng vảng ở đây hả?
Nguyên tính niệm chú, nó biết lần này nó sẽ đánh cho đám bảo vệ này lăn lông lốc, nhưng đến phút chót nó kịp thu ý định điên rồ đó lại. Nó liếc mắt qua đám bạn, đưa tay véo môi, xoay chuyển ý nghĩ rồi thở hắt ra một cái:
– Về thôi!
Chương 26
TIẾNG THÉT
Cho đến trưa hôm sau, bộ mặt ông K’Tul và bà Êmô vẫn còn chầm dầm. Cả hai lặng lẽ múc đồ ăn vô chén, lặng lẽ nhai, lặng lẽ nuốt, không nói một tiếng. Trông họ lầm lì y chang hai người máy, ngó phát ớn.
Êmê, Nguyên, Kăply và K’Tub ngồi chụm lại ở đầu bàn đối diện, trao đổi với nhau bằng mắt và liên tục đá chân nhau dưới gầm bàn.
Bữa ăn trôi qua trong không khí ngột ngạt khủng khiếp, giống như bữa ăn của các tử tội trước khi ra pháp trường.
Tối hôm qua, suýt chút nữa thằng K’Tub đã làm tung tóe mọi thứ khi nó chìa bộ mặt hớn hở vô bộ mặt quạu quọ của ông K’Tul, định khoe chuyện nó đã gặp bà Ka Lên lẫn vợ chồng K’Rahlan để mong lấy cái tin vui đó dập tắt cơn cáu giận của ba nó. Lúc đó nếu Nguyên không kịp hắt hơi một tiếng to như sấm và kín đáo thúc khuỷu tay vô lưng thằng nhóc, nó đã phun ra tất tần tật về chuyến đi bí mật của tụi nó rồi.
Bây giờ nhớ lại, Nguyên còn thấy lạnh toát sống lưng. Nguyên liếc qua K’Tub, thấy thằng này đang tọng một nùi cá pha lê vô họng nhai ngốn ngấu như muốn dùng thức ăn thay cho cái nút nhét miệng mình lại để khỏi xì ra những lời lẽ mà nó biết chắc là nó không kiểm soát được.
Nhưng K’Tub là đứa không có khả năng kiềm chế được tính khí của mình. Lạ một điều là nó ít khi giữ được bình tĩnh khi đối diện với ba nó. Nguyên nghĩ chắc là tại ông K’Tul nuông chiều nó quá, kể từ khi mẹ nó qua đời.
Lần này cũng vậy, K’Tub chỉ bắt mình làm thinh được đến giữa bữa ăn. Sau khi liếc nhìn ông K’Tul rồi nhìn bà Êmô rồi lại nhìn ông K’Tul, thấy hai người cương quyết đeo bộ mặt bằng đá để gây căng thẳng cho tụi nó, K’Tub bắt đầu xì mũi đùng đùng.
Ba đứa Nguyên, Kăply và Êmê đều né người qua một bên, nhăn mặt nhìn thằng nhóc làm trò. K’Tub vốn là đứa ở dơ nổi tiếng, giờ nó cố tình xì mũi văng tùm lum, ngó càng dơ bạo.
Ông K’Tul thoạt đầu chủ trương phớt lờ. Ông cắm mặt vô đĩa thịt khoanh, hổng hé môi tiếng nào, làm như ta đây bị điếc đột xuất. Nhưng nhìn quai hàm của ông bạnh ra một cách bất thường khi nhai thức ăn, Nguyên biết là ông đã muốn bóp cổ thằng con lắm rồi.
Nguyên nơm nớp giật tay K’Tub ra hiệu cho nó xì-tốp nhưng ngay lập tức bị thằng nhóc hất văng ra một cách thô bạo.
– Níu, níu cái gì! – K’Tub rống lên – Bỏ tay ra, anh K’Brăk!
Bộ mặt của thằng K’Tub trông khùng khùng đến mức thằng Đam Pao và con Chơleng cứ lấp ló mãi chỗ cửa bếp, không dám bưng thức ăn ra.
– Câm mồm đi! – Ông K’Tul hết chịu nổi, quát lên, đôi mắt lấp loáng của ông xoáy vào mặt K’Tub như hai lưỡi gươm – Mày đi lông nhông suốt cả ngày hôm qua mà bây giờ bày đặt gây sự hả?
– Lông nhông? – K’Tub nhìn trừng trừng vào mặt ba nó, chẳng sợ gì hết, ánh mắt của hai cha con đấu nhau như người ta đấu gươm – Chính thầy hiệu trưởng gửi giấy về nhà, rồi cũng chính ba và dì Êmô cho phép tụi con đi, vậy mà bây giờ ba nói vậy hả?
– Nhưng ta đâu có nghĩ tụi con đi đến tối mịt như thế? – Bà Êmô đứng về phía ông K’Tul – Đi lang thang ngoài đường vào ban đêm, điều đó thật chẳng hay chút nào với những đứa trẻ nhà K’Rahlan, tụi con à.
– Mẹ sợ gì hả mẹ? – Êmê thận trọng lên tiếng – Baltalon đã chết, còn Buriam và Buriăk thì bị bắt rồi.
Chỗ này Êmê cố tình giấu nhẹm chuyện sứ giả thứ năm của phe Hắc Ám đã trốn thoát khỏi Cục an ninh. Nó còn định nói ngay cả sứ giả thứ hai Basil cũng đã tiêu tùng nhưng may mà nó ngậm miệng lại kịp.
Bà Êmô nhún vai:
– Hổng lẽ tụi con không biết Buriăk đã chạy thoát?
Ông K’Tul phụ họa với bà Êmô bằng cách nhặt tờ Tin nhanh N, S & D cạnh cùi tay liệng đánh “