Insane
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329984

Bình chọn: 9.00/10/998 lượt.

ươi điên rồi hả, Masari? Ta chưa từng biết có lần nào Tam phù thủy rút lui khi chưa hoàn thành nhiệm vụ.

– Thiệt vậy sao? – K’Tub nói, giọng châm chọc – Vậy mà tôi tưởng lúc ở lâu đài K’Rahlan mấy ông đã chạy vắt giò lên cổ khi nhìn thấy cấm lệnh của Balibia chớ?

Gương mặt trơ như gỗ của Hắc tinh tinh đột nhiên rung động. Cả sáu ánh mắt rọi thẳng vào mặt K’Tub như muốn dùng tia nhìn giết chết thằng oắt cho rồi.

– Ngươi tưởng bọn ta sợ Balibia ư? – Phù thủy đứng giữa cười khảy – Hừm, nếu ngươi là thằng nhóc có đầu óc thì ngươi phải biết là bọn ta không muốn đối địch với tả hộ pháp của phe Hắc Ám.

– Thằng cha Balibia đó cũng chẳng ra gì. – Phù thủy đứng bên phải nhún vai, cất giọng rin rít – Nếu bọn nhóc lâu đài K’Rahlan còn sống sờ sờ ra đây thì chắc là gã Mustafa cũng đang nhởn nhơ ở đâu đó. Hừm!

Pila mân mê chuỗi cườm trên cổ, chép miệng:

– Nếu bọn ngươi không về thì bọn ta đi trước à.

– Pila! – Phù thủy đứng giữa hét lên điên tiết – Bọn ngươi làm ăn cái kiểu gì lạ vậy hả? Nếu vậy thì đừng nhận tiền của người ta…

– Ngươi đúng là ngu như heo. – Pila cáu kỉnh quát lại – Chúng ta nhận tiền là để đối phó với người sống chứ đâu phải để đối phó với người chết. Làm sao chúng ta giết được hai thằng nhóc Pôcô, Pôca khi mà tụi nó đã chết ngắc từ đời kiếp nào rồi. Hừm, ngay cả chạm vào chúng cũng không được nữa là.

Lý lẽ của Pila làm Hắc tinh tinh cứng họng. Phù thủy đứng giữa sững sờ một thoáng rồi ngửa mặt lên trời, cười ghê rợn:

– Thiệt tức chết đi được! Ta sẽ kiện vụ này lên Hội đồng Lang Biang, yêu cầu họ cách chức ngay tên thối tha nào cai quản hồ Ma. Làm sao mà để cho hai con ma nhóc sẩy ra ngoài đi quậy lung tung như vậy được chớ!

Hắn giận quá, thân hình cao lêu nghêu run bần bật, ngực áo phồng lên xẹp xuống như đang lận trong người một cái ống bơm.

– Về thì về! Cuối cùng, hắn rên lên, bất lực và phẫn nộ. Và gần như ngay lập tức, cả ba biến mất.

Masari quay sang bọn trẻ, vẫy cây gậy sặc sỡ thay cho lời chào:

– Bọn anh đi trước nhé. Hẹn gặp lại.

– Im đi! – Lão quản gia vừa quát vừa vung khúc xương trắng về phía các chàng trai Bạch kỳ lân – Tốt nhất là bọn ngươi đừng bao giờ để cho ta thấy mặt nữa!

Lão Imđi chỉ nói để xả cơn giận, chứ lão cũng thừa biết lời nói của lão rơi tõm vào khoảng không: Ai cũng thấy Tam phù thủy Bạch kỳ lân đã không còn ở đó nữa.

*

Căn nhà của họa sĩ Yan Dran tranh vẽ treo la liệt, ngợp cả mắt. Các vách kín tranh, bức này chồng lên bức kia, có nhiều bức thõng xuống từ trên nóc nhà. Có thể thấy Yan Dran không vẽ gì khác ngoài những con vật. Bọn Nguyên nhìn quanh, có cảm giác tụi nó đang lạc vào trong một vườn thú, rờn rợn vì đó là những con thú sổng khỏi thiên nhiên; trong tranh của Yan Dran không có một cái cây nào.

Trong khi Nguyên tò mò ngắm một con rùa đang bơi một cách sống động trong bức tranh ở sát cùi tay nó, Yan Dran đã cất giọng trầm trầm:

– Tụi con đã làm ta vô cùng cảm động. Chà, – ông đưa tay quẹt mũi để chặn lại một tiếng khịt – không phải ai ở xứ Lang Biang này cũng dám công khai đối địch với Tam phù thủy đâu.

Ông cúi xuống Nguyên, ân cần hỏi:

– Con ốm như thế nào hả K’Brăk?

– Thưa thầy… – Nguyên ngập ngừng – theo như người ta nói, con và K’Brêt bị trúng lời nguyền Tan xác của Buriăk. Bây giờ ký ức của tụi con đã mất sạch.

Yan Dran cúi xuống thấp hơn nữa, chóp mũi của ông suýt quét vào chỏm tóc của đứa học trò:

– Thế những gì ta đã dạy cho con?

– Con cũng đã… quên hết, thưa thầy. – Nguyên đáp bằng giọng biết lỗi.

Yan Dran xộc tay vào mái tóc rối bù và đứng thẳng người lên.

– Không sao. – Ông thở đánh thượt – Từ từ rồi ta sẽ dạy lại cho con.

Ông đưa mắt nhìn một lượt những đứa trẻ trước mặt:

– Hôm nay tụi con đi đến núi Lưng Chừng phải không?

– Dạ, – Nguyên ngạc nhiên – thầy biết rồi hả thầy?

– Ta đã được giáo chủ Ama Êban thông báo. – Giọng ông chuyển qua nghiêm trang – Ta biết con và K’Brêt đã được chọn là chiến binh giữ đền đời thứ ba. Chủ trương của giáo phái Madagui từ xưa đến nay là luôn luôn ủng hộ các chiến binh giữ đền. Hơn nữa, đưa các chiến binh giữ đền đến núi Lưng Chừng là nhiệm vụ mà Hội đồng tối cao xứ Lang Biang đã giao cho ta.

– Ông biết núi Lưng Chừng ở đâu sao? – K’Tub vọt miệng hỏi.

– Ta ư? – Yan Dran đột nhiên trở nên mơ màng, ông nói mà không nhìn K’Tub – Thú thiệt là chính ta cũng không biết núi Lưng Chừng ở đâu.

Câu trả lời của nhà họa sĩ khiến bọn trẻ ngơ ngác nhìn nhau.

– Thế… thế… – Tam ấp úng – thế làm sao…

– Thế làm sao ông có thể đưa K’Brăk và K’Brêt đến đó được? – Bolobala sốt ruột nói tiếp câu nói dang dở của Tam.

Yan Dran như bừng tỉnh. Ông quét mắt qua những gương mặt đang nghệt ra nhìn ông rồi chỉ tay vô tấm tranh bên vách trái căn nhà:

– Tụi con nhìn bức tranh này nè.

Nguyên kinh ngạc khi nhận ra bức tranh này giống hệt bức tranh vẽ ngựa của thằng K’Brăk nó từng nhìn thấy ở đồi Phù Thủy. Chỉ khác là trong bức tranh này có tới hai con ngựa bạch. Hai con ngựa đang phi, bờm tung bay phất phới, vó cất cao, đặc biệt mỗi vó có một cặp cánh nhỏ ở hai bên.

Mua liếm môi, hồi hộp hỏ