Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329870

Bình chọn: 8.00/10/987 lượt.

âu dê đang chĩa vô người nó, trông đe dọa như mũi súng sẵn sàng nhả đạn.

– Hé hé hé.

Thám tử Eakar chưa bước vô cửa đã cất tiếng cười quen thuộc.

– Ủa, bọn nhóc ngươi làm gì mà dồn cục ở nhà lão Yan Dran thế? – Nhà thám tử trố mắt nhìn bọn trẻ, cây gậy phép suýt tuột khỏi tay vì bất ngờ.

Như hình ảnh Nguyên vẫn thấy, sau lưng Eakar là ba phù thủy đeo huy hiệu Cục an ninh. Một phù thủy tiến lên nói:

– K’Brăk và K’Brêt nhà K’Rahlan chuẩn bị đến núi Lưng Chừng, thưa ngài.

– À, ta nhớ rồi. – Thám tử Eakar vung vẩy cây gậy phép – Nhưng dù như vậy, ta cũng không thể không hỏi tội lão Yan Dran.

Eakar quét mắt một vòng qua các bức tranh, không giấu vẻ soi mói, cuối cùng ánh mắt dò xét của ông dừng lại trên khuôn mặt của chủ nhà, nhếch mép hỏi:

– Ông biết tôi chớ, ông Yan Dran?

Họa sĩ Yan Dran vẫn nín thinh kể từ khi bọn người lạ bước vào nhà. Nghe nhà thám tử hỏi, ông khẽ động đậy thanh gươm trên tay:

– Ở xứ Lang Biang đại danh của ngài như sấm rền, thưa ngài Eakar.

Thám tử Eakar không biết Yan Dran đang nhạo báng mình. Ông toét miệng cười, mặt nở ra:

– Hân hạnh, thiệt là hân hạnh.

Đang vui vẻ, mặt ông chợt cau lại, nụ cười thoắt biến mất:

– Vậy thì chắc ông cũng biết tôi đến đây dĩ nhiên là chẳng đem lại điều gì tốt lành cho ông.

Yan Dran nhún vai:

– Tôi cũng nghĩ thế. Nhiều người nói, cũng như bệnh dịch, ông không có thói quen đem lại niềm vui cho người khác.

Lần này thì Eakar biết là nhà họa sĩ đang bỡn cợt mình. Chòm râu dưới cằm ông quặp lại như thủ thế.

– Ông cứ vung vít cho sướng miệng đi, ông Yan Dran. – Eakar gằn giọng, mặt đỏ lên – Ông cứ nói cho đã, rồi bình tĩnh trả lời những câu hỏi của tôi đây.

– Ông cứ hỏi. – Yan Dran nheo mắt, giọng khiêu khích – Tôi tưởng tôi có thể trả lời những câu hỏi của ông mà không cần phải bình tĩnh lắm.

– Được rồi. – Thám tử Eakar nhìn trừng trừng vào mặt nhà họa sĩ – Nếu thế thì tôi cũng không khách sáo. Ông bắt đầu trả lời đi. Ông có biết Hiệp ước Krông Pach cấm tu luyện và sử dụng các loại thần chú giết người hàng loạt không?

– Dĩ nhiên là tôi biết. – Yan Dran dè dặt đáp, cảm thấy thám tử Eakar đang cố tình giăng một cái bẫy để ông chui vào.

Thám tử Eakar hỏi tiếp, vẫn không rời mắt khỏi Yan Dran:

– Thế ông có biết Hiệp ước Krông Pach cũng cấm các phù thủy thực hiện việc biến đổi gien để tạo ra các quái vật không?

– Cái này tôi cũng biết.

– Tốt lắm. – Thám tử Eakar vung cây gậy phép chĩa ngay người Yan Dran – Vậy tôi được phép tuyên bố ông đã phạm vào điều cấm kỵ này.

Trước vẻ mặt hoang mang của mọi người, Eakar khoa cây gậy thành một vòng tròn rồi lại chĩa vào Yan Dran lần nữa, giọng chắc nụi:

– Lời tuyên bố thứ hai trong ngày hôm nay của tôi: Ông đã bị bắt.

Yan Dran vẫn tỉnh bơ trên chỗ ngồi, và nói:

– Ông không thể bảo những con ngựa có cánh của tôi là quái vật, ông Eakar. Thứ nhất, chúng không phải là những con vật được tạo ra để chiến đấu. Chúng không có chức năng đó, vì vậy chúng không làm hại ai. Thứ hai, chúng cũng không phục vụ cho những âm mưu đen tối. Chúng là linh vật, có khả năng siêu nhiên là xác định được núi Lưng Chừng đang tọa lạc ở đâu. Và điều quan trọng nhất, nhờ khả năng này những con ngựa bay của tôi đã có giấy phép sử dụng do Hội đồng Lang Biang cấp, hổng lẽ ông không biết điều này?

– Tôi biết.

Họa sĩ Yan Dran kiêu hãnh dội thêm một tràng:

– Vậy thì ông cũng nên chuẩn bị biết thêm một chuyện nữa: Nếu sáng mai những con ngựa bay của tôi đưa được K’Brăk và K’Brêt đến núi Lưng Chừng thì không chừng chúng sẽ được Hội đồng Lang Biang gắn huy chương đấy.

– Về điều này, tôi tin là ông không khoác lác. – Thám tử Eakar bình tĩnh nói. Đột nhiên, ông đập cây gậy vô cột nhà một cái “bộp”, cao giọng – Nhưng ông vờ vịt như thế là đủ rồi, ông Yan Dran. Ông thừa biết là tôi đâu có ngu đến mức chọc mũi vào mấy con ngựa bay của ông.

Mặt lộ sắc giận, Yan Dran đã bắt đầu không còn nể nang:

– Nhưng nếu ông đã biết vậy mà vẫn kết tội tôi vi phạm Hiệp ước Krông Pach thì cũng đâu có thể gọi là khôn.

Thám tử Eakar nghiến răng trèo trẹo:

– Tôi hỏi ông. Một con sóc có đôi chân vịt và cái đầu cá nhám có thể gọi là quái vật không?

Yan Dran hừ mũi:

– Dĩ nhiên là quái vật.

– Hay lắm. – Thám tử Earkar gật đầu – Thế một con chim có vây của con cá và đầu của con mèo thì gọi là gì?

– Quái vật.

Eakar nheo mắt:

– Còn một con bê có đầu lợn và đuôi rắn?

– Cũng quái vật tuốt. – Họa sĩ Yan Dran đáp nhanh và hậm hực xoáy mắt vào nhà thám tử – Ông còn định tưởng tượng ra những con quái đến bao lâu nữa hở ông Eakar? Ông tưởng tôi rảnh rỗi đến mức có thể ngồi ở đây suốt ngày để trả lời những câu hỏi vớ vẩn của ông sao?

– Tôi chẳng tưởng tượng gì sất. – Thám tử Eakar lại quơ cây gậy phép một vòng – Tất cả những con quái đó đều quanh quẩn trong khu vực này. Và dù trời có sập xuống đầu, tôi cũng quả quyết đó là sản phẩm của ông.

– Láo toét! – Họa sĩ Yan Dran đứng bật dậy, thanh gươm trên tay run lên – Hổng lẽ ông nghĩ là tôi bị mất trí sao, ông Eakar?

Thám tử Eakar thản nhiên:

– Rất tiếc là tôi đang nghĩ như vậy đó.

– Im đ