
i, Eakar. – Lão quản gia gầm lên, gương mặt ngựa của lão đột ngột dài ra – Ông tưởng ông đang nói chuyện với ai chớ?
Thám tử Eakar từ từ xoay người về phía lão Imđi, lặng lẽ ngắm lão một lúc rồi chậm rãi nói:
– Ngay cả lão nữa, lão cũng không nằm ngoài vòng điều tra đâu. Nếu ta mà phát hiện lão có nhúng tay vào vụ này, lão đừng hòng thoát. Thay vì quang quác lên, tốt nhất lão nên ngồi im mà nghĩ cách gỡ tội trước Cục an ninh đi!
– Gỡ cái con khỉ! – Lão Imđi tức đến sùi bọt mép, bất thần lão văng tục – Ông đúng là đồ chó chết, ông Eakar! Những trò vu khống này, ta còn lạ gì.
Họa sĩ Yan Dran môi giần giật:
– Thám tử Eakar! Tôi không thể nghĩ được tại sao ông lại bịa ra những chuyện đó…
Tới nước này, Nguyên tự thấy không thể làm thinh được nữa. Nó bứt rứt kêu lên:
– Ổng không bịa chuyện đâu, thưa thầy.
– Con nói gì, K’Brăk? – Họa sĩ Yan Dran thô lố mắt nhìn đứa học trò, có cảm tưởng ông mới nhìn thấy nó lần đầu.
Nguyên đưa tay dứt một sợi tóc, nhăn nhó nói:
– Trên đường đi tới đây, chính mắt con đã nhìn thấy những con quái đó.
– Không thể nào! – Yan Dran hét to – Không thể nào!
– Ông Yan Dran. – Păng Ting rụt rè nói – Tất cả tụi con đều nhìn thấy.
– Vô lý! – Yan Dran vung gươm, đầy kích động, mái tóc rối bù dựng lên, xù ra mọi hướng – Làm gì có chuyện đó! Ta đâu có điên!
Ông lướt mắt qua từng gương mặt như tìm kiếm sự chia sẻ, giọng khản đặc:
– Các con nghĩ coi. Ta không hề làm chuyện đó. Mà ta tạo ra một đống quái vật lôm côm như vậy làm gì mới được chứ…
Đang nói, Yan Dran bỗng ngưng bặt khi ánh mắt ông dừng lại trên gương mặt bối rối của Yan Jik.
Ông thở hổn hển, mắt chợt tối sầm:
– Mày? Như vậy là mày? Đúng là mày rồi!
Yan Jik lúng túng miết cây cọ vẽ lên bắp đùi trần, ấp úng:
– Con… con…
– Mày giết tao rồi, Yan Jik! – Yan Dran rên lên, phẫn uất và chán chường, lưng còng xuống như thân cây bị bão uốn cong.
– Không phải con! – Yan Jik hoảng sợ la lên – Chính Pôcô và Pôca xúi con…
Lão Imđi hình như không còn hơi để quát “Im đi”. Lão tước lấy cây cọ trên tay Yan Jik, cáu kỉnh liệng ra ngoài cửa.
– Ra vậy. – Thám tử Eakar gật gù – Thì ra thủ phạm vụ động trời này là đứa con trai bảo bối của ông.
Ông ném cho Yan Dran đang rũ người trên ghế một cái nhìn tinh quái:
– Nhưng Yan Jik còn vị thành niên, chưa đủ tuổi để chịu trách nhiệm trước pháp luật…
– Ông khỏi cần nói nữa, ông Eakar. – Họa sĩ Yan Dran mệt mỏi cất tiếng – Tôi sẽ theo ông về Cục an ninh.
– Không! – Yan Jik mếu máo ré lên – Con sẽ đi theo mấy ổng. Việc này chẳng liên quan gì tới ba.
– Im đi, nhóc con! – Lần này thám tử Eakar quát thay lão quản gia câu nói ưa thích của lão – Việc quyết định ai đi ai ở cũng chẳng liên quan gì tới ngươi hết.
Ông quay về phía các phù thủy Cục an ninh, hất hàm:
– Các ngươi tước năng lượng pháp thuật của họa sĩ Yan Dran rồi giải ông ta về Cục!
Nhưng ba phù thủy Cục an ninh vừa nhích chân, Suku đã thét:
– Không được! Họa sĩ Yan Dran còn phải thực hiện nhiệm vụ đưa các chiến binh giữ đền đến núi Lưng Chừng.
Bị phá bĩnh, thám tử Eakar sôi gan, ông quay sang Suku, mắt lóe lên điên tiết:
– Câm mồm! Ai cho phép ngươi xen vô chuyện của người lớn!
Thứ ánh sáng đỏ quạch thoáng rực lên trong đáy mắt nhà thám tử rồi tắt phụt nhưng cũng đủ để Suku nhận ra. Nó gào tướng lên:
– Ngươi không phải là thám tử Eakar!
– Cái gì? – Cả đống cái miệng vụt hỏi.
Eakar nghiến răng ken két:
– Ngươi nói năng vớ vẩn gì thế hả?
Suku đứng phắt dậy:
– Ngươi lộ tẩy rồi, Balibia!
Như một tiếng sét, câu nói của Suku dựng bật mọi người lên khỏi ghế. Sau một thoáng sững sờ, hàng loạt cẳng chân hấp tấp lùi lại, quây thành một vòng tròn quanh Balibia, tay run run chĩa ra phía trước. Đằng sau Balibia, các tay chân của hắn trong lốt phù thủy Cục an ninh cũng lập tức cho tay vào túi áo chùng. Không khí trong căn nhà của Yan Dran đột nhiên căng như một sợi dây đàn.
– Ha ha ha! – Balibia ngửa mặt lên trần nhà, cười khành khạch – Balibia thì sao nào! Dù Tứ bất tử có ở đây, hắn cũng đâu có đụng đến được một sợi lông chân của ta.
Balibia ngừng bặt, để người nghe có thì giờ nghĩ ngợi và run sợ trước sự thật hắn vừa nói.
Đúng là không ai trong những người có mặt có thể chống lại tả hộ pháp Hắc Ám, Nguyên lo lắng nghĩ. Siêu phù thủy Yan Dran giỏi lắm là ngang tay với các sứ giả của Bastu, hoặc trội hơn một chút. Còn muốn thắng được Balibia là chuyện không tưởng. Tổng quản lâu đài Sêrôpôk mà còn bỏ chạy trước bàn tay máu của Balibia thì Yan Dran gần như hoàn toàn không có cơ hội.
– Thế còn Đại phù thủy Păng Sur thì sao? – Bolobala thình lình hỏi.
Balibia giật bắn:
– Păng Sur hả… ả…?
Bolobala trả lời bằng cách lập tức biến mất. Trong khi Balibia há hốc miệng chưa kịp ngậm lại, Bolobala đột ngột hiện ra trở lại nhưng thằng Tam bên cạnh nó lại tan vào không khí.
– Thiệt là xúi quẩy! Rút!
Balibia mặt xanh rờn, phất tay một cái và vọt ra cửa. Ba tên phù thủy nhép hối hả co giò chạy theo.
Yan Dran sau thoáng ngỡ ngàng, liền cúi đầu cung kính:
– Thiệt không ngờ Nhị tiên xuất hiện…
– Bà của con khôn