Duck hunt
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210465

Bình chọn: 8.5.00/10/1046 lượt.

– Ngay cả ta cũng đoán ra mọi chuyện. – Nguyên chưa kịp mở miệng, tiếng của Balibia một lần nữa lại bất thần vang lên như để trả lời thay nó.

Balibia còn ở lại trong rừng là điều hoàn toàn ra ngoài sự tiên liệu của bọn Kăply, vì vậy khi hắn lên tiếng, bọn trẻ gần như muốn khuỵu chân xuống. Kăply cảm thấy ruột gan nhộn nhạo như sắp sửa nôn thốc nôn tháo, cái cảm giác mà nó chỉ mong đừng trải qua một lần nào nữa trong đời.

Như một phản xạ tự nhiên, bọn trẻ tụm lại một chỗ, chính giữa con đường mòn. Ngay cả con Chacha cũng bị Suku tóm lấy và giữ rịt bên mình mặc cho nó luôn mồm kêu khèng khẹc như để kịch liệt phản đối.

Kăply ném cho Nguyên một cái nhìn tăm tối như muốn nói: “Lần này chắc tụi mình khó thoát!”.

Ở mé rừng bên phải, Balibia lừng lững tiến ra, lần này hắn không còn e ngại nữa, vừa đi hắn vừa ngúc ngoắc bộ mặt dày và tối, thêm chiếc áo khoác dệt bằng tóc choàng bên ngoài áo chùng đen, trông hắn như đang bước ra từ màn hình tivi đời cũ, các nét nhòe vào nhau và hoàn toàn mất màu.

– Suku. – Hắn cười khầng khậc, gật gù cái đầu trọc, cục hầu chạy lên chạy xuống trên cổ họng – Ta không nghĩ nhóc ngươi lại ngờ nghệch đến mức dùng lại chiêu cũ. Ngươi tưởng cuộc đối đầu giữa bọn ngươi và Baltalon xảy ra ở trong một cái hũ chắc?

Balibia khinh khỉnh liếc Suku một cái, rồi lia mắt qua những khuôn mặt đang đờ ra vì sợ, rồi lại quay lại phía Suku, xoáy mắt vào mặt thằng oắt, nhếch mép, giọng đắc ý:

– Nếu Baltalon đã không bị lừa chẳng lẽ ta lại mắc bẫy của ngươi! Hà hà, phen này bọn ngươi…

Cũng như lần trước, ngay vào lúc đang cao hứng thao thao, Balibia bỗng im bặt, y như thể có ai vừa giật tiếng nói ra khỏi đôi môi xám xịt của hắn.

Balibia như đứng tròng khi Suku đang đứng trước mặt hắn thình lình biến mất. Hắn trố mắt lên, chưa kịp hoàn hồn, Suku đã hiện ra trở lại. Nhưng đứa đứng cạnh Suku là Tam lại không thấy đâu.

Đến khi Tam hiện ra thì Bolobala lại đột ngột mất dạng.

Chắc chắn Balibia đang xám mặt đi, mặc dù bọn trẻ không nhìn thấy điều đó trên một gương mặt vốn đã xám xịt. Ánh mắt hắn lúc này đang đảo quanh, hoang mang và khiếp sợ. Trông bộ tịch nhớn nhác của hắn, có vẻ như hắn đang bị một tiếng thét lấp đầy cổ họng và cuối cùng như không kềm được, tiếng thét đó cũng đã bật ra:

– Păng Sur!

Tiếng thét còn ngân nga trong gió chiều chưa dứt, Balibia đã mất tăm.

– Lần này thì hắn độn thổ chuồn đi thật rồi.

Suku lẩm bẩm và dáo dác nhìn quanh như tìm kiếm người nào đó.

– Suku, lần này thì bà của chị cũng bỏ đi thật rồi. – Păng Ting cố tình nhại lại câu nói của thằng oắt.

– Độc chiêu thiệt! – Nguyên liếc Păng Ting, buông một câu cảm khái – Tất cả những chuyện này chắc do bà của em dùng thần giao cách cảm bày vẽ cho em và Suku?

– Thiệt ra bà em đâu có tuyên bố là không xuất hiện hai lần trong một ngày. – Păng Ting nhoẻn miệng cười tươi như hoa, nó không trả lời thẳng câu hỏi của Nguyên nhưng ý tứ thì quá rõ.

– Tại sao ngài phải làm thế, anh K’Brăk? – K’Tub thắc mắc – Em thấy thiệt là vòng vo! Ngài ra tay ngay từ đầu có phải hơn không?

– Chính phải hư hư thực thực như thế mới khiến Balibia tởn tới già, K’Tub à. – Nguyên ngoẹo đầu nhìn thằng oắt – Có lẽ từ đây cho tới khi chúng ta đến được hồ Ma, Balibia sẽ không dám quấy rầy chúng ta nữa đâu.

Trong khi Nguyên giảng giải cho K’Tub, Kăply hồi hộp và tò mò quét mắt ra bốn phía, tự hỏi không biết Đại phù thủy Păng Sur có thật đã bỏ đi không. Bây giờ nó đã biết Păng Sur không những là một người vô hình mà khi ngài chạm tay vào ai, người đó cũng trở thành vô hình nốt.

Kăply lẩn thẩn nghĩ và khi nhớ đến sự bố trí ngoạn mục của ngài để hù cho Balibia bỏ chạy, nó nhận thấy lòng mình vừa nẩy mầm một cảm giác gì đó giống như là sự ngưỡng mộ.

CHƯƠNG 14

CÁI CHẾT ĐƯỢC BÁO TRƯỚC

Lúc trời sẩm tối thì bọn trẻ tới một khu rừng dày với những thân cây có hình thù rất lạ. Không dám tiến vào, cả bọn quyết định ngủ ngoài bìa rừng, chờ trời sáng.

Suku, được sự giúp sức của Kan Tô, Bolobala, Tam và Mua đã biến cái khăn quàng cổ thành một túp lều đủ rộng cho cả bọn qua đêm, mặc dù trên nóc lều vẫn rách một lỗ toang hoác, qua đó Kăply có thể ngắm những vì sao đang lấp lánh bên trên những tàng cây như những con mắt hiếu kỳ nhòm vào trong lều.

Quá mệt nên bọn trẻ vừa nằm xuống đã ngáy vang. Tụi nó có vẻ tin chắc trùm Bastu và Balibia sẽ không quay lại khi biết Đại phù thủy Păng Sur đang quanh quẩn ở vùng này. Chỉ có Kăply là trằn trọc gần như suốt đêm. Nó nhìn mãi những ngôi sao nhấp nháy trên bầu trời đen thẫm, tự nhiên thấy nhớ nhà, nhớ làng Ke ghê gớm. Tiếng gió đi u u trên mái lều khiến nó thao thức không sao ngủ được.

Kăply không nhớ chính xác nó đã lạc đến xứ Lang Biang bao lâu rồi, nó áng chừng không đến hai tháng nhưng bao biến cố thi nhau xảy đến dồn dập khiến nó có cảm giác nó xa nhà đã lâu lắm. Hằng ngày, đầu óc nó phải căng ra để đối phó với bao nhiêu là thử thách nên nó không có thì giờ để nhớ. Tình cảm dịu dàng với Mua, tình bạn chân thành và cảm động với Êmê, K’Tub, Suku, Păng Ting, Tam, Bolobala cũng giúp nó khuây khỏa rất n