
chung với bọn nhóc K’Rahlan thì đừng có nhè ra đó. – Buriăk hiểu lầm thái độ của Suku, nhếch mép nói – Gặp ta đến hai lần mà tụi bay vẫn còn sống nhăn, dù sao cũng có thể kể là kỳ tích rồi.
Giọng hắn bỗng nghe kèn kẹt như đang nghiến răng:
– Nhưng lần này thì không có ngoại lệ đâu.
Hắn vung tay, định ném chiếc lục lạc lên không thì ngay lúc đó, con Chacha nhào xuống như một tia chớp và chộp lấy cái lục lạc.
– Há há. Mày giỏi lắm!
Cùng lúc với tiếng cười gằn của Buriăk, những lưỡi lửa từ trong ba cái hốc của chiếc lục lạc bất thần phóng ra. Bọn trẻ nhắm tịt mắt không dám nhìn, bụng quặn lại khi nghe tiếng chí chóe thảm thiết của con Chacha cất lên lồng lộng trong gió rừng.
Nhưng Chacha là một con khỉ đặc biệt. Nó bị lửa táp và hất văng tuốt đằng xa nhưng vẫn kịp bám vào một nhánh cây, đeo toòng teng ở đó.
Chacha không chết, nhưng trông nó có vẻ đau đớn và sợ hãi.
Suku mở mắt ra, thở một hơi mạnh:
– May quá!
Buriăk lại bặm môi tung chiếc lục lạc lên. Đã từng nếm mùi lợi hại của lời nguyền Tan xác, bọn trẻ lùi cả lại, nhưng rồi biết không thể thoát được, cả mớ cánh tay cuống quýt chĩa lên trời, miệng đứa nào đứa nấy hối hả niệm chú, không tin chút xíu nào vào khả năng chống trả của mình.
Như đã từng xảy ra, bên dưới chiếc lục lạc, không khí đặc quánh lại và bắt đầu ép xuống.
Trong bọn chỉ có Nguyên, Kăply, Tam và Bolobala biết sử dụng thần chú chiến đấu nhưng năng lượng pháp thuật của tụi nó đem ra chọi với Buriăk chẳng khác gì trứng chọi đá.
Kèm theo sức ép mỗi lúc một khủng khiếp, tiếng cười hăng hắc của Buriăk vang lên, dộng vào tai bọn trẻ như những nhát búa khiến đứa nào đứa nấy cảm thấy màng tang muốn vỡ tung.
Đang chìm trong cơn mụ mị, Kăply bỗng nghe một tiếng “bịch” như có vật gì vừa rơi xuống trước mặt. Nó cố chống mi mắt nặng chịch, dòm xuống, ngạc nhiên thấy đó là một con cóc. Con cóc to gấp năm, sáu lần con cóc thường, da màu đỏ và trong suốt như hổ phách với những mụn sần sùi to bằng hạt đậu.
Con cóc vừa rơi xuống đã ngóc cổ lên trời và hả họng phun ra một thứ gì đó giống như sương mù. Trong khoảnh khắc, Kăply cảm thấy sức ép như giảm đi được một chút. Nó chưa kịp hiểu ra chuyện gì đã nghe những tiếng lịch bịch vang lên liên tiếp và bên cạnh con cóc đỏ lúc này đã xuất hiện thêm một con bọ ngựa, một con nhện và một con dế, con nào con nấy bự chảng và mỗi con đều mang trên mình một màu sắc kỳ dị: con bọ ngựa thì màu vàng, con nhện màu xanh còn con dế có màu trắng.
Cũng như con cóc đỏ, vừa đáp xuống trước mặt bọn trẻ, cả ba con vật mới đến đều ngóc cổ nhìn lên chiếc lục lạc và phun ra một thứ sương mù đùng đục, trong chốc lát chung quanh chỗ bọn Kăply đứng đã chìm trong một màn sương dày đặc.
Lời nguyền Tan xác rõ ràng là đã bị màn sương kỳ dị của bốn con vật chặn lại, bọn Kăply cảm nhận ngay điều đó khi thử nhúc nhích tay chân và thấy không khí đã ra vô dễ dàng hơn trong lồng ngực.
– Tứ bất tử!
Kăply nghe tiếng Buriăk kêu lên thảng thốt bên kia bức màn sương.
Nguyên liếc sang chỗ mà nó nghĩ là Suku đang đứng, thì thầm:
– Tứ bất tử là ai vậy?
– Tứ bất tử là tổng quản của giáo phái Madagui. Nhân vật này xưa nay rất ít khi rời khỏi lâu đài Sêrôpôk. Hôm nay ông ta đến đây là lạ lắm.
Kăply quay đầu nhìn quanh, dĩ nhiên không thể nhìn xuyên qua màn sương, chép miệng:
– Ông ta tên là Tứ bất tử à?
– Không ai biết tên ông ta là gì. Khi đối địch, ông cũng không bao giờ ra mặt, chỉ để bốn con vật xông trận. – Suku giải thích – Tứ bất tử là tên mọi người dựa vào các con vật của ông để gọi.
Màn sương trước mắt loãng dần và bây giờ bọn Kăply nhìn thấy Buriăk đã thu chiếc lục lạc lại, cặp mắt đỏ khé của hắn đang đảo quanh.
– Tứ bất tử! – Giọng Buriăk cay cú – Làm gì ngươi nôn nóng quá thế. Rồi sẽ tới ngày bọn ta làm cỏ lâu đài Sêrôpôk kia mà.
– Chừng nào tới ngày đó hẵng hay! – Tiếng của tổng quản lâu đài Sêrôpôk vang lên từ chỗ nào đó giữa các lùm cây, giọng sang sảng pha chút châm chọc – Còn bữa nay thì ta nhất quyết không để ngươi ngăn cản bọn trẻ đến núi Lưng Chừng.
Buriăk khinh khỉnh:
– Ta thấy giáo phái Madagui đâu có lợi lộc gì trong chuyện này. Chiến binh giữ đền đời thứ ba thuộc về người của lâu đài K’Rahlan chứ đâu phải lâu đài Sêrôpôk.
– Ta đâu phải là kẻ ngốc, Buriăk. – Tứ bất tử hừ mũi đằng sau các nhánh lá – Nếu chiến binh giữ đền không kịp thời xuất hiện, ai sẽ chặn tay trùm Bastu khi hắn đã luyện thành công thần chú kim cương và bắt đầu ra tay tàn sát.
Buriăk ngửa mặt lên trời cười ha hả:
– Ngài đã luyện thành công thần chú kim cương rồi, Tứ bất tử. Theo ta, mọi chuyện đã trở nên quá muộn. Hừm, nói thiệt là ngươi đã lẩm cẩm rồi.
– Ta lẩm cẩm?
– Quá lẩm cẩm là đằng khác. – Buriăk cười ngạo nghễ – Lẩm cẩm nhất là ngươi tưởng có thể ngăn cản được ta bữa nay.
Bàn tay trái của Buriăk đỏ lên theo câu nói. Và kỳ quặc nhất là thân thể hắn cũng biến đổi theo. Người hắn cao lên, tóc rụng lả tả, da như dày lên và chuyển sang màu lông chuột.
Chiếc áo te tua, dơ hầy biến mất, thay vào đó là chiếc áo choàng kết bằng tóc khoác bên ngoài áo chùng