Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210803

Bình chọn: 7.00/10/1080 lượt.

phía trước lùa bọn nhóc lại đây!

Tiếng của trùm Bastu lại cất lên, thản nhiên như thể kêu Balibia lùa bắt một bầy thỏ.

– Suku, làm sao đây nhóc? – Păng Ting lo lắng hỏi.

– Em chưa nghĩ ra cách nào hết, chị Păng Ting. – Suku nói như mếu.

Păng Ting cắn môi:

– Hổng lẽ tụi mình chịu chết ở đây?

Nguyên trầm giọng:

– Quẹo trái!

Và nó lập tức quẹo ngang. Cả bọn lật đật chạy theo Nguyên, hoàn toàn máy móc, dĩ nhiên không chút xíu hy vọng gì. Ngay cả Nguyên cũng thừa biết quẹo trái hay quẹo phải cũng chẳng giúp ích được gì cho tụi nó trong lúc này. Trùm Bastu và Balibia chặn hai đầu buộc nó phải thoát sang trái hoặc phải, đó là quyết định hoàn toàn bản năng của một con thú bị dồn vào chân tường, không hề tính toán và thiệt ra thì dù muốn Nguyên cũng không có đủ thì giờ để tính toán.

Mới chạy vài ba bước, Nguyên vô cùng kinh ngạc khi nhận ra mình vừa đâm đầu đánh sầm vào một cái gì đó không giống chút nào với một gốc cây.

Nguyên nhăn nhó xoa trán và nghe vang lên bên tai liên tiếp những tiếng va đập, biết là đám bạn của nó cũng đang dộng đầu vô vật đó.

Nó đưa tay ra phía trước rờ rẫm, cảm giác đang sờ lên một mặt phẳng, một cái gì đó từa tựa như một tấm ván hay một bức vách.

– Tất cả cùng nắm tay nhau và đi theo tôi.

Nguyên quay ra sau thấp giọng nói và thận trọng dò dẫm đi men theo bức vách.

– Cái gì thế, anh K’Brăk? – K’Tub thì thào hỏi.

– Anh không biết. – Nguyên đáp lại bằng giọng muỗi vo ve – Hình như là một ngôi nhà.

– Một ngôi nhà ư? – Bolobala ngạc nhiên.

– Đừng nói chuyện nữa! – Nguyên suỵt khẽ.

Đúng lúc đó, bọn trẻ nghe tiếng trùm Bastu văng vẳng trên đầu:

– Sao lâu thế, Balibia?

– Bọn nhóc hình như không chịu tiến tới nữa, thưa ngài. – Tiếng Balibia ngập ngừng.

– Tụi nó không tiến tới thì ngươi tiến tới! – Giọng trùm Bastu bực bội – Ta không nghĩ là ngươi không biết phải làm gì để tóm cổ tụi nó.

Bọn Kăply thót bụng lại khi nghe tiếng các cành cây gãy răng rắc trên đầu, đoán là bàn tay máu của Balibia đang điên cuồng sờ soạng phía trên.

– Đây rồi. – Nguyên reo khẽ khi bàn tay nó phát hiện được một cánh cửa, bây giờ thì nó tin chắc đây là một ngôi nhà.

Chẳng mấy chốc bọn trẻ đã xuyên qua cánh cửa và khi tụi nó đã vào hết bên trong, cánh cửa vừa mở hé đã tự động đóng sập lại.

– Á… á… á… Kăply sợ hãi thét lên khi nghe tiếng sập cửa đánh “rầm”.

– Mày có im đi không! – Nguyên nổi quạu.

– Chẳng có gì phải sợ, K’Brêt. – Mua dịu dàng trấn an Kăply – Dù chủ nhân ngôi nhà này là ai, chắc chắn họ cũng không thể đáng sợ bằng trùm Hắc Ám.

Kăply dần bình tĩnh. Nó cố dán miệng mình lại, im lặng đi theo các bạn.

Khi bọn trẻ đẩy thêm một lần cửa nữa, đứa nào đứa nấy điếng hồn tưởng như mình vừa rơi vào một ngọn núi lửa đang phun. Hàng trăm ngọn nến chiếu sáng lòa khiến tụi nó phải nhắm nghiền mắt lại.

Khi Kăply rụt rè he hé mắt ra, nó ngỡ ngàng nhận ra cả bọn đang ở trong một căn phòng rộng với những đồ trang trí có hình thù và màu sắc hết sức kỳ quái.

Chính giữa phòng là một cái bàn dài bày hai mâm trái cây ngon mắt, mỗi bên kê năm chiếc ghế như dành sẵn cho tụi nó.

– Lạ thiệt. – Êmê lẩm bẩm – Hình như chủ nhà biết bọn mình sẽ vào đây.

K’Tub nhìn hai mâm trái cây đầy vun, nuốt nước bọt:

– Chúng ta ngồi vào chứ, chị Êmê?

Kan Tô bước lại cầm lên một trái táo, phân vân:

– Nhỡ họ tẩm thuốc độc hay thuốc mê…

– Không có đâu, anh Kan Tô. – Suku nhún vai nói, dưới ánh nến lung linh đôi mắt của nó sáng ngời như hai vì sao – Nếu muốn hại chúng ta, chủ nhân nơi đây không cần phải làm thế.

– Ngươi nói đúng đó, nhóc. – Một giọng nói ấm áp cất lên từ bên trái.

Bọn trẻ giật mình ngoảnh lại, chưa hết bàng hoàng vì sự xuất hiện bất ngờ của người lạ mặt, đã nghe một giọng nói khác từ bên phải:

– Dĩ nhiên chúng ta là bạn chứ không phải là thù.

Bây giờ thì bọn Kăply đã thấy rõ hai người đàn ông mặc áo ngắn bằng len và quần lông thú, mặt mày hiền từ đứng ở hai đầu căn phòng, đang tươi cười nhìn tụi nó. Họ như hiện ra từ không khí, hoàn toàn đột ngột, nhưng không có vẻ gì ác ý.

Suku mấp máy môi:

– Các ngài là…

– Hai anh em ta là chủ nhân nơi đây. – Người đàn ông bên trái mỉm cười, mặt ông mịn màng và láng o như vừa được đánh bóng, có cảm giác trước đây một phút ông còn ở trên sân khấu.

Ông khoát tay:

– Bọn ngươi ngồi vào bàn đi. Đã lâu lắm bọn ta không có khách tới thăm.

Người đàn ông bên phải có khuôn mặt hum húp, híp mắt nói:

– Bọn ngươi nên cảm ơn số phận. Không phải ngày nào hai anh em ta cũng đãi tiệc linh đình như thế này đâu.

Hai mâm trái cây thì không thể gọi là linh đình, nhưng Kăply không còn tâm trí đâu để nghĩ đến lối nói khoa trương đó. Nó đang nhìn sững hai vị chủ nhà, thấy họ vừa nói vừa tiến lại hai phía đầu bàn, huơ tay một cái, lôi ra mỗi người một chiếc ghế từ trong không trung đặt xuống đất, y như cái cách mà thầy Haifai vẫn khoái biểu diễn.

Thấy hai người đàn ông đã ngồi vào bàn, bọn trẻ lục tục ngồi xuống theo. Nhưng Kăply vừa đặt mông xuống đã bật ngay dậy, mắt lấm lét liếc ra cửa, nói nhanh:

– Ngoài kia…

– Nhóc ngươi ngồi xuống đi! –


XtGem Forum catalog