The Soda Pop
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210422

Bình chọn: 7.5.00/10/1042 lượt.



– Tính tình thằng lỏi đó kể như là chơi được nhưng nó ăn nói sao nghe chối tai quá!

Kăply vừa nói vừa đảo mắt nhìn quanh nhưng thằng nhóc đã biến đâu mất. Chắc nó đã chuồn vô lớp rồi – Kăply nghĩ bụng. Nhưng khi nó và Nguyên đi dọc theo hành lang để về lớp thì tụi nó chợt thấy thằng nhóc khi nãy đứng trong lớp Cao cấp 1 và đang bị tụi học trò vây quanh chọc ghẹo.

Việc thình lình bắt gặp thằng nhóc ngồ ngộ này trong lớp học của Mua khiến đôi mắt Kăply chớp lia chớp lịa.

– Nó làm gì trong đó vậy há? – Kăply ngạc nhiên quay sang Nguyên.

Nguyên đáp lời bạn bằng cách nắm tay Kăply lôi lên hành lang, ba mươi giây sau hai đứa đã đứng cạnh cửa sổ thò đầu dòm vô.

Kăply thấy rõ Kan Tô đang xoa đầu thằng nhóc, vui vẻ hỏi:

– Nhóc mày là học sinh mới à?

Thằng nhóc chưa kịp trả lời đã quay đầu một vòng vì bị thằng Y Gok nghịch ngợm kéo tai:

– Hổng lẽ mày không biết lớp Sơ cấp 1 nằm ở đâu sao, nhóc?

Mua gạt tay Y Gok ra:

– Sao bạn chơi mạnh tay thế?

Quay qua thằng nhóc, Mua dịu dàng nói:

– Để chị dẫn em về lớp nhé.

Nhưng khi Mua nắm lấy tay nó thì thằng nhóc ghì lại:

– Thả ta ra.

– Em không muốn để chị dắt thì thôi. – Mua đành buông tay ra, cố giữ giọng mềm mỏng – Thế thì chị đi trước, em đi sau nhé.

– Ta nói rồi. Ta không đi đâu hết.

Thằng nhóc lại ré lên và lần này thì tụi học trò lớp Cao cấp 1 đã có vẻ phát bực.

– Kệ nó, Mua. – Y Gok hừ mũi – Để lát nữa thầy Akô Nô mời nó ra.

Như không muốn thằng nhóc gặp chuyện rắc rối, Mua nhìn nó bằng ánh mắt khẩn khoản:

– Đi về lớp đi em! Em đừng có bướng…

Tiếng chuông vào lớp vang lên inh ỏi cắt ngang lời dỗ dành của Mua. Trong khi tụi học trò chưa kịp ổn định chỗ ngồi thì một đám mây màu tím đã bay tới và là đà dừng lại: thầy N’Trang Long vẫn quấn mình trong chiếc áo chùng quen thuộc và bàn chân quanh năm không mang giày dép của thầy trong nháy mắt đã đứng ngay giữa cửa.

Lớp học đột ngột tối sầm khi vóc dáng cao lớn của thầy gần như chắn bít cửa ra vào. Trong tư thế như không cho một ai tẩu thoát đó, thầy nhìn tụi học trò đang bổ nháo bổ nhào về chỗ ngồi bằng ánh mắt phải nói rất ư là ngán ngẩm:

– Nói thiệt là các trò làm ta mất mặt quá!

Thầy khẽ lướt mắt về phía thằng nhóc siêu quậy lúc này đang đứng trơ một mình giữa lớp, cạnh bàn giáo viên và Kăply chắc mẩm là thầy sẽ lại thốt ra một lời than phiền khác về cái chuyện tại sao một đứa học sinh lớp Sơ cấp 1 còn đứng xớ rớ ở đây khi chuông vô lớp đã reo om nãy giờ.

– Tụi mình về lớp đi! – Kăply thúc cùi chỏ vào hông Nguyên, lo lằng giục – Thầy hiệu trưởng muốn nổi quạu rồi đó.

– Thầy không nhìn thấy tụi mình đâu. – Nguyên gạt ngang – Bữa nay lớp Cao cấp 1 có thầy mới, đợi coi thử mặt mũi giáo sư Akô Nô như thế nào.

Như cùng tâm trạng với Kăply, Kan Tô lật đật nạt thằng nhóc khi thấy thầy N’Trang Long nhìn thằng này:

– Ra ngoài đi mày!

Y Gok phân trần:

– Khi nãy bạn Mua năn nỉ thằng oắt này để dẫn nó về lớp mà nó hổng chịu nhúc nhích gì hết, thầy ơi!

Diradivo, một thằng nhãi đến lúc này vẫn còn chạy loăng quăng giữa hai dãy bàn như thể không quyêt định được nên ngồi vào chỗ nào, ngoảnh mặt về phía thầy hiệu trưởng, cất giọng the thé:

– Thầy Akô Nô chưa xuống tới, có gì đâu mà mất mặt hở thầy?

– Giáo sư Akô Nô đã tới từ lâu rồi, trò à. – Thầy N’Trang Long nhún vai và rầu rĩ nói – Thiệt tình thì ta cũng không hiểu ổng nghĩ sao khi nhìn thấy một cái lớp bát nháo như thế này.

Thầy N’Trang Long là người ưa khôi hài nhưng căn cứ vào giọng nói của thầy lúc này không có vẻ gì là thầy vừa nói đùa. Như bị một lực vặn vô hình, tất cả cái đầu của tụi học trò lớp Cao cấp 1 quay tròn một vòng khiến Nguyên và Kăply bên ngoài cửa sổ phải hốt hoảng ngồi thụp xuống.

– Các trò đừng quay mòng mòng nữa. Giáo sư Akô Nô đang ở đây nè.

– Trời đất! – Cả lớp đồng loạt kêu lên bằng thứ giọng sửng sốt của những kẻ lần đầu nhìn thấy ma khiến Nguyên và Kăply hấp tấp thò đầu lên và đến phiên tụi nó, hai đứa cũng há hốc miệng ra khi thấy ngón tay thầy N’Trang Long đang chỉ ngay chóc vào thằng oắt lạ mặt.

– Thầy không nói giỡn chớ, hả thầy? – Y Gok run run hỏi, bụng thót lại khi nhớ đến cái bẹo tai vừa rồi – Làm sao mà giáo sư Akô Nô là… là… thằng nhóc này được…

– Nhóc cái đầu ngươi! – Thằng nhóc gầm lên, cố làm ra vẻ đe dọa nhưng bộ tịch trẻ con của nó khiến nó trông rất buồn cười.

Như nhận ra nạt nộ như vậy không ăn thua, nó quét mắt xuống các dãy bàn đang rộ lên những tiếng cười rúc rích:

– Các trò có biết ta năm nay bao nhiêu tuổi rồi không mà dám kêu ta là nhóc hử?

– Mười tuổi là cùng chớ mấy! – Thằng Diradivo nhanh nhẩu đáp, giọng giễu cợt. Nói xong, nó toét miệng cười hì hì.

– Các trò nghe đây! – Có vẻ không muốn lũ học trò trượt quá xa ra ngoài rìa của sự lễ phép, thầy N’Trang Long cất cao giọng – Giáo sư Akô Nô tuy có bề ngoài của một đồng tử nhưng nếu xét về thời gian có mặt trên đời, có lẽ tuổi của giáo sư còn nhiều gấp đôi ta lận đó.

Tiết lộ của thầy N’Trang Long cộng với nét mặt nghiêm nghị của thầy khi thông báo điều đó khiến tụi học trò im bặt. Vẻ cười cợt trên mặt bọn nhóc như bị một bàn tay vô hình xóa