
lúc, Êmê là đứa đầu tiên buột ra lời cảm khái.
– Ừ. – Bolobala chà tay lên chóp mũi – Mình đã học môn Biến năm ngoái. Nhưng ngay cả thầy Hailixiro…
Nguyên hừ giọng:
– Bolobala! Hắn là Buriam!
– Ờ, xin lỗi. Đúng rồi, Buriam! – Khuôn mặt bầu bĩnh của Bolobala khẽ nhăn lại, trông rất giống một con mèo phạm lỗi. – Ý mình muốn nói ngay cả sứ giả thứ tư của trùm Bastu cũng không biểu diễn được màn nào ấn tượng bằng một nửa như thế.
K’Tub cầm tay Kan Tô lắc qua lắc lại:
– Thế rồi sao nữa hả anh? Rốt cuộc thì anh Diradivo…
– Dĩ nhiên là sau đó thầy Akô Nô biến mặt trăng trở lại thành Diradivo. Và lúc này thì thằng nhãi ngồi xẹp như miếng giẻ ướt, hổng đi ra đi vô gì ráo, chân cẳng không nhúc nhích nổi mà miệng mồm cũng méo xẹo luôn.
– Lạ thiệt à nha. – Nguyên vừa nói vừa dứt một sợi tóc – Nếu tài giỏi như vậy sao thầy Akô Nô đánh không lại thằng Đêra? Khi nãy nhìn thầy bò toài dưới đất với thằng Đêra, đầu cổ mình mẩy lấm lem, ngó thiệt rầu hết sức!
Thắc mắc của Nguyên lập tức đánh thức bọn trẻ khỏi cơn phấn khích. Bolobala nhíu cặp lông mày rậm:
– Ờ há. Nhắc tới mới thấy kỳ cục…
Êmê lúc lắc mái tóc vàng:
– Khó hiểu thiệt!
– Chẳng có gì là khó hiểu hết, chị Êmê. – Păng Ting nói, rõ ràng sự quan tâm đặc biệt của thầy Akô Nô đối với nó khiến nó cảm thấy có nghĩa vụ phải bênh vực thầy – Em nghĩ khi sống trong hình hài một đứa trẻ, thầy Akô Nô tất nhiên phải nhiễm tính trẻ con. Có thể vật nhau là trò đùa ưa thích của thầy.
Khi không ai cắt nghĩa được sự mâu thuẫn trong hành động của thầy Akô Nô thì cách giải thích của Păng Ting hiển nhiên là lập luận dễ chấp nhận nhất. Nếu có điều gì khiến Nguyên, Kăply và Êmê kịch liệt phản đối thì đó chính là ao ước cực kỳ bá láp của thằng oắt K’Tub. Nó chìa bộ mặt phấn khởi vào mắt mọi người, hí hửng nói:
– Chậc, hổng biết chừng nào em mới có dịp vật nhau với thầy Akô Nô há?
Chương 2
TRÊN MÁI NHÀ
Ông K’Tul đón nhận cái tin về sự xuất hiện của giáo sư Akô Nô trong trường Đămri với một thái độ dè dặt:
– Thú thiệt là ta chưa từng nghe nói tới một giáo sư nào quái chiêu như thế!
Ông đã cởi bỏ bộ mặt ủ rũ ban sáng và đưa tay vân vê hàm ria con kiến một cách kích động:
– Các phù thủy tốt nghiệp khoa sư phạm ở cái xứ Lang Biang này ta biết gần hết và nếu ta nhớ không lầm thì hổng có thằng cha nào có hình dáng lóc chóc như vậy.
– Thiệt mà ba! – Thằng K’Tub ré lên từ bên này chiếc bàn ăn, miệng vẫn đang lèn chặt xà lách trộn nên giọng nói nghe như phát ra từ đằng sau một chiếc khăn tay – Chính con nhìn thấy nè. Thầy Akô Nô ngó chừng mười tuổi, ổng khoái đập lộn một cây!
– Ta không nói là tụi con bịa chuyện. – Ông K’Tul giật giật chiếc khăn rằn trên vai một cách nóng nảy – Ta chỉ muốn nói là ta rất lấy làm lạ về giáo sư Akô Nô.
Bà Êmô nhẹ nhàng chen lời:
– Có thể ông ta không phải là người của Bộ Giáo Dục, anh K’Tul à.
– Chính là ta đang nghĩ như vậy đó! – Ông K’Tul liếc bà Êmô bằng ánh mắt đầy ngụ ý – Và đó là điều cực kỳ khó hiểu. Theo chỗ ta biết, trừ lớp Hướng nghiệp được hưởng quy chế sử dụng giáo viên thỉnh giảng, toàn bộ các thầy cô trong trường Đămri phải do Bộ Giáo Dục bổ nhiệm.
– Ba biết không ba! – Thằng K’Tub chẳng thèm quan tâm đến thắc mắc của ba nó, lại hào hứng khoe – Theo mấy anh chị ở lớp Cao cấp 1 kể lại, thầy Akô Nô thiệt là siêu. Sáng nay thầy vừa biến anh Diradivo thành mặt trăng đó ba.
Có vẻ như ông K’Tul chẳng cần biết Diradivo là thằng nhóc nào nhưng cái vụ biến hóa độc chiêu kia khiến ông không khỏi biến sắc.
– Biến thành mặt trăng ư? Không thể như thế được! – Ông lẩm bẩm như tự nói thầm – Mặt trăng không phải là một đồ vật. Mặt trăng chính là cánh cửa vũ trụ…
K’Tub láu táu tiếp lời, giọng khoái trá thấy rõ:
– Cánh cửa đó có một ngõ lên trời và một ngõ xuống địa ngục, đúng không ba? Con còn biết mặt trăng là hoa hậu của các tầng trời, là nữ thần bảo trợ cho việc sinh nở. Nhưng mà thầy Akô Nô vẫn biến được tuốt, ba à!
– Biến được cái con khỉ! – Ông K’Tul thình lình quắc mắt – Đó chỉ là trò lừa bịp. Một trò bịp, tụi con hiểu không?
Không khí quanh bàn ăn đột nhiên căng như một sợi dây đàn, đến mức Nguyên cảm thấy cần phải lái câu chuyện sang hướng khác:
– Thế tờ Tin nhanh N, S & D có đưa tin gì về chuyện trường Đămri có giáo viên mới không hở, bố?
Nguyên cố ý tránh nhắc đến tờ Lang Biang hằng ngày, sợ ông K’Tul nổi xung, nhưng câu hỏi của nó càng làm ông cáu hơn.
– Tờ báo thỏ đế đó á? – Ông K’Tul nghiến răng ken két – Hừm, ta chưa từng thấy ai sĩ diện hão như Ama Đliê. Tạm thời đình bản là cái quái gì kia chứ! Việc gì phải đình bản! Cứ nghĩ đến cái cảnh thằng cha Kan Blao lúc này đang ngồi rung đùi là ta muốn lộn ruột.
Trong khi bọn trẻ mày thộn ra trước cơn giận đột ngột của ông K’Tul, bà Êmô cố tìm cách làm cho bầu không khí dịu xuống:
– Tôi nghĩ Ama Đliê chỉ nghỉ ngơi một thời gian ngắn thôi, anh K’Tul. Có thể tờ Tin nhanh N, S & D (nóng, sốt và dẻo) sẽ ra mắt lại trong một vài hôm nữa.
Ông K’Tul vẫn thở khò khè như một người lên cơn suyễn nhưng rõ ràng là câu nói đúng lúc của bà Êmô có hiệu lực như một cái giá đỡ, giúp ôn