Polaroid
Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Chuyện xứ Lang Biang – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210504

Bình chọn: 7.00/10/1050 lượt.

ậy và dáo dác ngó quanh:

– Đâu? Thầy Akô Nô đâu?

Nó quay sang tụi Kăply gầm gừ:

– Tụi mày nói nhăng gì thế?

Kăply chỉ tay vô thầy A kô Nô mặt mày lem luốc lúc này đang lóp ngóp bò dậy:

– Thầy đây nè.

– Mày… nói… sao?

Cặp mắt Đêra lập tức đứng tròng, hoàn toàn không nhận ra mình đang cà lăm. Ở bên cạnh, Păng Ting, Êmê và những đứa khác cũng cảm thấy như trời vừa sập xuống đầu. Như để trả lời Đêra, một đám học sinh lớp Cao cấp 1 từ xa ùa tới.

– Trời đất! – Kan Tô rống lên bài hãi – Đứa nào làm gì thầy Akô Nô vậy?

Bằng cả hai tay, Y Gok rối rít phủi bụi trên chiếc áo chùng xốc xếch thê thảm của thầy, miệng tía lia:

– Đứa nào vậy thầy? Thầy nói tên nó ra đi, con sẽ kêu thầy hiệu trưởng đuổi học nó.

Thầy Akô Nô trừng mắt nhìn Y Gok:

– Trò mà bép xép với lão N’Trang Long, ta sẽ đuổi học trò trước tiên đó!

– Đừng thấy thầy Akô Nô lóc chóc mà coi thường à nha. – Mua hớn hở khoe trên đường về, nhìn vẻ mặt tươi roi rói của nó có cảm tưởng thầy Akô Nô vừa cho nó cả đống điểm mười trong buổi học đầu tiên – Có thể nói là mình chưa từng thấy một giáo sư nào xịn như thầy!

– Ờ, biến lớp học thành một đại dương đâu phải là chuyện đơn giản. – Kan Tô xuýt xoa phụ họa – Bàn ghế đều biến thành thuyền và tất cả tập vở thành những cánh buồm hết ráo. Lại giông bão ầm ầm nữa chớ, khiến đứa nào đứa nấy sợ chết khiếp.

Kan Tô xộc tay vào mái tóc xù:

– Ác liệt thiệt tình!

K’Tub há hốc miệng:

– Sáng nay thầy dạy môn Biến hở anh Kan Tô?

– Ừ. – Kan Tô vuốt lại mái tóc mà nó vừa bới tung lên – Thiệt ra thì thầy chưa dạy bài nào hết. Thầy chỉ mới giới thiệu cho học trò biết thế nào là tinh túy của phép biến thôi.

Bolobala tặc lưỡi:

– Chắc chắn những màn biểu diễn của thầy Akô Nô không có trong sách giáo khoa rồi.

– Sách giáo khoa á? – Mua lúc lắc hai bím tóc, giọng hào hứng – Thầy Akô Nô bảo những thứ ghi trong đó chỉ là những trò trẻ con.

– Bây giờ nghĩ lại thiệt tức cười hết sức. – Kan Tô huơ tay sang hai bên – Các bạn tưởng tượng được không, một ông thầy mười tuổi oang oang chê sách giáo khoa là đồ trẻ con. Vậy mà lúc đó không đứa nào cảm thấy buồn cười. Cả lớp cứ thần mặt ra như bị thôi miên.

– Có đấy, Kan Tô. – Mua hắng giọng – Bạn không nhớ Diradivo…

– À phải rồi. – Kan Tô sáng mắt lên – Lúc đó chỉ có thằng Diradivo là bật ra tiếng cười khẽ. Thầy Akô Nô liền xoáy mắt vào mặt nó: “Trò cười cái con khỉ gì thế?”. Các bạn cũng biết rồi đó, Diradivo không phải là đứa hiền lành gì. Nó nhơn nhơn hỏi lại “Hổng lẽ trình độ của thầy còn cao hơn sách giáo khoa?”. Phải nói là nó hỏi một câu đại ngu, vì ngay cái chuyên biến lớp học thành biển cả trước đó đã cho thấy ngay trình độ phi thường của thầy Akô Nô rồi.

K’Tub sốt ruột, vừa hỏi nó vừa nhảy tưng tưng:

– Thế thầy Akô Nô đáp sao hở anh Kan Tô?

– Đáp sao á? Thầy nheo mắt nhìn Diradivo, tỉnh queo hỏi “Thế theo sách giáo khoa, một pháp sư có thể biến con người thành mặt trăng được không?”

– “Dạ, hình như kh… ô… ông…”, thằng Diradivo ngập ngừng đáp.

– Về lý thuyết, môn Biến cho phép biến một sinh vật thành một đồ vật, nhưng biến thành mặt trăng hay mặt trời thì lại khác. – Mua chen lời – Hầu như không có nhà soạn sách giáo khoa nào dám hình dung đến điều kinh khủng đó.

Kan Tô gật gù:

– Đúng vậy. Chính thầy Akô Nô cũng xác nhận rằng mặt trăng không phải là một đồ vật. Theo thầy, mặt trăng chính là cánh cửa vũ trụ, nơi có một ngõ lên trời và một ngõ xuống địa ngục. Mặt trăng cũng là hoa hậu của các tầng trời, là nữ thần bảo trợ cho việc sinh nở.

Lại thằng K’Tub bộp chộp:

– Thế thầy Akô Nô định biến ai thành mặt trăng à, anh Kan Tô?

Kan Tô trả lời bằng cách kể tiếp:

– Thầy trợn mắt nhìn thằng Diradivo lúc này mặt mày đã trắng bệch: “Thế trò có tin là ta sẽ biến trò thành mặt trăng ngay bây giờ không?”. Diradivo chắc đã són ra quần rồi, đã muốn khóc lóc xin tha lắm rồi, nhưng sau khi đảo mắt một vòng, thấy cả lớp chằm chằm nhìn nó, thế là nó đâm ngượng. Nó lắp bắp, vừa nói vừa run: “Con… kh… ôô… ông tin”. Thầy Akô Nô liền khoa tay một vòng…

Tới đây thằng Kan Tô láu cá cố tình ngưng ngang khiến cả đống cái miệng bật hỏi:

– Thế rồi sao nữa?

Chỉ đợi có vậy, Kan Tô trịnh trọng cất giọng:

– Thế là lớp học lập tức tối sầm như đêm ba mươi. Rồi trong nháy mắt, một mặt trăng tròn vành vạnh mọc ngay chân tường. Cả lớp như hóa đá, đứa nào đứa nấy trừng trừng nhìn mặt trăng dần dần nhô lên từng chút một, trong lòng vừa hân hoan lại vừa khiếp hãi. Khi lên đến đỉnh lớp thì mặt trăng dừng lại, và dưới ánh sáng rực rỡ của nó, mọi người đều nhận thấy thằng Diradivo đã không còn trong chỗ ngồi.

– Bây giờ thì Diradivo đã ở trên trần nhà, đã hóa thành một mặt trăng tròn như một chiếc đĩa bạc. – Mua rụt cổ nói – Và ghê gớm nhất là hai con mắt của thằng Diradivo. Đôi mắt của Diradivo nhìn xuống lớp, chớp lia lịa và ầng ậng nước. Nó đang khóc, có lẽ là vì sợ và cả vì hối hận.

Bọn Kăply há hốc miệng, không tin được một cái tai nào trong hai cái tai của mình. Câu chuyện thật lạ lùng, đến mức Kăply nghĩ rằng những chuyện như thế chỉ có thể xảy ra trong mơ.

– Siêu đẳng thiệt! – Mãi một