Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Chrollo, em chỉ là một người bình thường

Tác giả: Mạn Không

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324512

Bình chọn: 10.00/10/451 lượt.

ục ăn, tôi sợ mình đói sẽ té xỉu, đúng lúc có bánh ngọt mang lượng đường cao, có thể giúp cơ thể của tôi hồi sức lại.

“Căn cứ của băng Ryodan ở đâu? Chị biết đúng không?” Killua nhe răng nheo mắt hung ác, hai tay như biến thành móng vuốt như muốn xông lên cào chết tôi.

Một chút uy hiếp cũng không có, thì ra không chỉ Leorio và Gon không biết làm loại chuyện này, mà ngay cả Killua cũng chỉ là tay mới, học hổ lại thành chó, bức cung không phải bức như thế.

Tôi yên lặng suy nghĩ một hồi, mới lắc đầu nói: “Xin lỗi.” Nói xong, lại cắn bánh ngọt.

“Chị quen biết bọn chúng đúng không, lần trước, chẳng phải mấy người luôn luôn đi với nhau sao!” Killua hùng hổ dọa người.

“Xin lỗi.” Tiếp tục cắn bánh ngọt.

“Chị và con nhện có quan hệ gì? Vì sao chúng phải bảo vệ chị?” Cậu ta không phải tò mò tán chuyện, mà chỉ là muốn hỏi tầm quan trọng của đối phương trong băng Ryodan.

“Xin lỗi.” Không ngẩng đầu nhìn cậu ta, chỉ chuyên chú nhìn thức ăn trước mặt mình, trong miệng toàn bánh ngọt.

“Bây giờ bọn chúng còn ở lại Yorknew không!? Chị vẫn đi theo bọn chúng đúng không!”

“Xin lỗi.” Kiên định lắc đầu, bánh ngọt rất ngon, đột nhiên lại thấy nhớ bánh ngọt hoa tươi của nhà Nina quá.

“Ngoài xin lỗi và ăn ra thì chị không biết làm gì nữa phải không!?” Tính nhẫn nại hoàn toàn bị vét sạch, Killua cực kỳ muốn lật bàn.

“… Thật có lỗi.” Bánh ngọt hết rồi, tôi có chút u buồn nhìn cái đĩa rỗng tuếch, một chiếc bánh ngọt vẫn chưa đủ để thân thể hết khó chịu.

“Miru, cô ăn cả chiếc này đi.” thanh niên Leorio cực kỳ săn sóc đẩy đĩa bánh ngọt còn nguyên vẹn của mình đến, cực kỳ thân sĩ.

“Cám ơn cậu.” Tôi nhận lấy đĩa, rất cảm động nói.

“Không cần phải khách khí thế đâu, ha ha ha.” thanh niên mang gương mặt ông chú cảm thấy cực tốt khi có thể phục vụ cho quý cô, liền sang sảng tươi cười.

“Leorio, rốt cuộc anh đứng bên nào!?” Killua phát điên phun nước miếng vào cậu bạn phản chiến.

“Nhưng tức giận như vậy cũng vô dụng, mọi người cứ bình tĩnh hòa nhã thì tốt hơn.” Leorio trầm ổn nói, sau đó mới quay đầu hỏi tôi “Miru, tôi biết cô khó xử, nhưng cô đã rơi vào tay chúng tôi rồi, tôi hy vọng cô có thể nói cho chúng tôi biết tình báo về con nhện mà cô biết. Chúng tôi hứa, nếu cô chịu nói thì chúng tôi tuyệt đối sẽ không làm hại cô đâu.”

Gon vội vàng gật đầu, cậu ấy không biết phải giúp ai nên đang rất khó xử.

Tôi buông dĩa ăn, nhìn chằm chằm chiếc bánh ngọt dở dang trên đĩa, trong miệng có vị ngọt nị. Yorknew ngoài cửa sổ tuy rằng không phải Esme, không có hoa tươi khắp nơi, nhưng khi đi ngang qua cửa hàng bán hoa, tôi cũng có thể nhìn thấy Cúc và Mân Côi lam xuất khẩu từ Esme đang nở rộ quanh gương mặt tươi cười của khách hàng.

Có thể sống để cảm thụ những điều ấy, thật tốt, tôi phát hiện mình càng ngày càng thích thế giới này, dù là xinh đẹp và bất thường, hay thiện lương và tàn khốc.

“Nếu tôi nói xin lỗi, các cậu sẽ giết tôi sao?” Tôi mỉm cười nói, im lặng ngồi ngay ngắn trước mặt bọn họ.

Tôi xin lỗi, không thể trả lời.

“Hừ, chị cho rằng tôi không thể làm gì chị sao? Chị có tin là tôi treo ngược chị lên, dùng điện cao thế mười vạn Volt để tra tấn chị, sau đó dùng roi dài đánh chết chị không? Nhất định là chị không biết đâu, khi dòng điện chạy dọc theo huyết quản của chị, tiến vào ngũ tạng lục phủ của chị, máu của chị sẽ giống như đang kết băng, huyết quản của chị như cũng bị bạo ra sôi trào, lúc đó mà dùng roi vụt thì đúng là đau đớn nhất.” Hai mắt Killua tối sầm lại, ngồi ở đối diện tôi, đối chọi gay gắt với tôi. Thái độ của cậu ta nói cho tôi biết rằng cậu ta nói thật, nhà Zoldyck chưa từng có thói quen nhẹ tay với kẻ địch.

Tôi rất muốn nói cho cậu ta là mười vạn Volt đã có thể làm tôi trực tiếp xong đời, hẳn là không cảm thụ được cái đau đớn của roi.

“Đừng nói nữa, Killua, chỉ nghe thôi đã thấy đau rồi.” Leorio rùng mình một cái, cậu ấy xấu hổ uống một ngụm nước trái cây lạnh, cảm giác như da đầu run lên.

Tôi cảm giác được lúc Killua mở miệng muốn bức hình, Gon đã bất giác đề phòng vài giây. Cậu ấy đang đề phòng bạn mình sẽ đột nhiên bùng nổ, bởi vì cậu ấy biết Killua nghiêm túc.

So với Killua, hai người họ tựa hồ hoàn toàn không coi tôi là địch quân, cho nên trong tiềm thức rất bài xích chuyện hại tôi.

Kỳ thật Killua đã đúng, từ đầu tới cuối, tôi đều đứng ở mặt đối lập bọn họ, ngay từ đầu đã thế rồi. Tôi sẽ không cố ý hại bọn họ, cũng sẽ không… giúp bọn họ.

Cuối cùng, Killua nổi điên vì thái độ thờ ơ của tôi, cậu ta nhảy dựng lên vươn tay định cào tôi. Ánh sáng sắc nhọn âm ngoan mà chuẩn xác nhằm vào đầu tôi, đó là móng tay của cậu ta.

“Đừng như vậy, Killua. Chị ấy không phải con nhện mà.” Gon bắt lấy công kích đột ngột này, cậu ấy giữ chặt cổ tay đối phương, đôi mắt trong suốt nghiêm túc và kiên định.

“Làm sao mà cậu biết chị ta không phải thành viên băng Ryodan? Chỉ cần đầu óc không bị hỏng thì đều nhìn ra được là cái đám ấy đã chiếu cố chị ta đến mức nào rồi. Gon, nếu chỉ bằng tính cách của những kẻ đó, thì đâu thể tự dưng chiếu cố kẻ vô dụng chứ.” Killua cau mày muốn rút tay về, lại phát hiện bạn mình nắm chặt đ


XtGem Forum catalog