
mạnh mẽ đẩy tôi ra, mục tiêu của người từ trong phòng đi ra nhằm vào Minh Lạc trong lòng tôi.
Trận gió quét thẳng vào tôi khiến lưng tôi nóng rát, tôi cắn răng đứng dậy khỏi thảm đỏ, thấy Minh Lạc không định phản kháng, cậu ấy vừa cười vừa ho ra máu. Tươi cười đỏ tươi mà thống khoái, khiến cậu ấy càng giống một người thắng cao cao tại thượng.
“Khụ… Này, rốt cuộc cậu muốn thế nào? Tôi đã nói cho cậu là tôi nhận thua rồi mà.” Minh Lạc không ngừng cười ha ha, ngồi dưới đất như một tên vô lại đầy người vết thương.
“Câm miệng! Vì sao anh không phản kháng?! Vì sao rõ ràng anh cường đại mà lại không báo thù cho bộ tộc!? Anh là Kurapika cơ mà! Anh là chiến sĩ mạnh nhất tộc Kuruta cơ mà!” Đôi con ngươi giống như động mạch huyết quản bị đúc thành kim loại màu đỏ máu, tràn đầy điên cuồng run rẩy. Thiếu niên tóc vàng đã từng cực kỳ dịu dàng, lúc này lại giống một ác ma đã bị móc hết tim phổi.
Cậu ta phát cuồng xông lên túm lấy cổ áo Minh Lạc, gào thét như khóc nức nở: “Tôi đã nghĩ rằng chỉ còn lại một mình tôi! Cha mẹ tôi, em trai, bạn bè, chú Abil và cô ấy đều đã chết! Tại sao khi băng Ryodan xâm nhập thôn, anh lại không ở đó! Tại sao khi tất cả mọi người chết trận đều bị móc mắt tàn nhẫn mà anh lại không ở đó! Tại sao anh lại còn sống! Anh nói cho tôi biết tại sao!!!”
Đau đến mức như cả da và máu thịt nội tạng đều bị xé rách, chỉ còn lại máu loãng giàn giụa, đau xót và tái nhợt tận xương.
“Cậu cũng có thể coi như tôi đã chết.” Minh Lạc bình tĩnh, hiển lộ ra một mặt tàn khốc, cậu ấy không để ý đến máu không ngừng tràn ra khóe miệng, chỉ nhìn vào cặp mắt màu lửa đỏ phẫn nộ kia, chậm rãi nói “Cậu đã thắng, Kahakaru. Không, là Kurapika, cậu sớm đã là chiến sĩ duy nhất còn sống của tộc Kuruta, cho nên tên ‘Kurapika’ này chỉ cậu mới có thể kế thừa. Cậu muốn báo thù muốn giết người muốn làm Thượng Đế muốn làm gì cũng được, tôi không quan tâm.”
Minh Lạc vô lực tùy ý thiếu niên người đầy máu túm áo chặt mình, cậu ấy giống như một đứa trẻ im lặng không có năng lực phản kháng, bình tĩnh cười với tôi.
Đừng đến gần, An, tớ có thể giải quyết.
Trên hành lang này, ngoài ngọn đèn vàng, thảm đỏ trải dài, chỉ còn lại ba người chúng tôi.
Tôi yên lặng lui ra sau hai bước cho Minh Lạc không gian, sau đó, như bị hút hết xương cốt, mềm yếu tựa vào tường trượt xuống. Tôi vươn tay nặng nề ôm mặt, ngón tay mềm mại ấn con mắt đau đến mức khiến người ta run rấy. Sau đó thật sâu, thật sâu đè ép một tiếng nấc nghẹn ngào ở cổ họng.
Kurapika, xin lỗi.
“Cậu còn muốn cái gì nữa? Con đường này, chẳng phải do chính cậu lựa chọn sao? Cảm giác giết người thế nào, thật non nớt.”
Minh Lạc thở hơi hổn hển, lạnh lùng nói, như thờ ơ lại rõ ràng nói thẳng cho đối phương rằng cái đau khổ của cậu đâu có liên quan gì tới tôi.
“Tên ‘Kurapika’ này, cậu muốn thì cho cậu, vương miện chiến sĩ mạnh nhất tộc Kuruta mỗi một thế hệ, tên đại biểu cho vinh dự và bảo vệ, từ lúc tôi biết cái thân thể này bị ban cho cái tên đó, tôi đã cảm thấy rất khó nghe rồi.”
“Tôi là Minh Lạc, không phải Kurapika. So với tôi, cậu giống một Kurapika hy sinh vì đạo cho tộc Kuruta hơn, thu hồi cái yếu đuối và phẫn nộ của cậu đi, Kurapika. Cậu cho là chỉ bằng ngây thơ và không thành thục là có thể giết sạch toàn bộ băng Ryodan sao? Đừng ngu xuẩn, chỉ mới giết một kẻ số 11 thôi mà đã khiến mình trở nên khó coi như vậy, thế mà lại muốn đối mặt cả một băng toàn tên điên coi mạng người như đất cát sao.”
“Có giỏi thì cũng bức chính mình thành quỷ đi, đừng có giống đứa trẻ chưa lớn làm nũng với tôi. Tôi con mẹ nó hoàn toàn không phản kháng để cậu công kích, chỉ cần mấy cú đấm là có thể giết tôi mà cũng không hạ thủ được, thì đừng có vũ nhục tên ‘Kurapika’ này.”
“Cậu cho là báo thù dễ lắm sao? Đồ nhát gan, không có quyết tâm xuống địa ngục, thì cậu có cái tư cách đi gì hủy diệt cái đám dân cư địa ngục ấy?”
Minh Lạc thoải mái duỗi tay chân ra, cậu ấy hoàn toàn không đề phòng không công kích cũng không dùng một chút năng lực Niệm bảo vệ mình. Cậu ấy lãnh khốc đem sinh mệnh của mình, lột tầng tầng xác da, bỏ đi toàn bộ khả năng phản kháng.
Minh Lạc như vậy, ai cũng giết được.
Thiếu niên gắt gao túm sinh mệnh trong tay, chỉ cần khoát tay là có thể hủy diệt, cậu ta cúi đầu, tùy ý tóc mái màu vàng che đi đôi mắt đỏ như máu chảy đầm đìa, nước mắt lạnh như băng chậm rãi chảy xuống hai má trắng bệch.
Minh Lạc lạnh lùng nhìn thiếu niên yếu ớt trước mặt, nhìn cậu ta như sụp đổ, lại nhìn cậu ta cô độc gượng dậy. Không vươn tay can thiệp cũng keo kiệt trợ giúp.
‘Kurapika’, là vinh dự và bảo vệ của tộc Kuruta.
“Tôi… Tôi rất sùng bái anh, lúc còn rất nhỏ, tôi không ngừng hy vọng lớn lên, có thể đứng sóng vai với anh. Tuy rằng khi đó anh đứng rất cao, giống một vị thần, tôi chỉ có thể đứng từ xa ngước lên nhìn anh mà thôi, nhưng tôi tin tưởng rằng mình có thể truy đuổi đến cạnh anh. Tôi tin tưởng người có được tên ‘Kurapika’ này là mạnh nhất, tôi tin tưởng…”
Nước mắt trong suốt phá vỡ mọi ánh sáng, ngã xuống thảm màu đỏ. Khóc ẩn nhẫn lại như bị tâm thần, giờ khắc này, thiếu niên đã trở lại con