
ám đông như người cá bơi từ đầu đường tới cuối phố, có người từ cửa nhà ào ra nhập vào dòng người, lại có người hối hả ào vào cửa nhà, những người có nhà để về thật hạnh phúc.
Tôi vừa lạnh vừa đói tiếp tục ngồi, sao mà bỗng dưng lại cảm thấy mình thành trẻ mồ côi không ai cần, đói khổ lạnh lẽo không chỗ để đi thế? Cố gắng bóp suy nghĩ ngớ ngẩn đó trong đầu, nhìn trời chiều của thành phố này, nhẹ nhàng thở dài một hơi “Đói quá.”
Đói hoa mắt, trừng mắt nhìn hình vẽ Graffiti bên cạnh bậc thang, màu sắc rực rỡ mà trừu tượng khiến tôi càng nhìn càng chóng mặt. Không nhịn được mở lon nước trái cây ra, chậm rãi uống, không biết do miệng lon hay là vị quả bưởi vốn thế, lúc uống lại cảm thấy đầu lưỡi chát chát.
Đặt lon nước trái cây sang một bên, tôi không nhịn được ôm hai đầu gối rồi gác đầu lên, cười khổ có chút trào phúng. “Mấy cái tên này, đã là lần thứ mấy rồi?”
Không cần danh không cần lợi, không cần cái gọi là địa vị xã hội cũng không để ý đến danh dự, mọi thứ mà những người bình thường luôn theo đuổi mà họ lại chê bỏ như giày cũ. Muốn tùy hứng thế nào liền tùy hứng như thế ấy. Cái đám chết tiệt kia bị người ta đuổi giết đúng là đáng đời.
“Nhiệt độ không khí thấp quá.” Tôi cô độc ngồi, mụn cơm trên cánh tay đều chạy ra tạo phản. Nhiệt độ như đang sôi lên đẹp đẽ xung quanh và sự huyên náo ấm áp, tựa hồ đã không còn liên quan đến tôi từ rất lâu rồi.
Trong mơ hồ, tôi nghe thấy có tiếng nói chuyện phiếm từ phía sau bên dưới cầu thang đá, bọn họ đứng ở lối đi bộ trên đường cái, đèn xanh đèn đỏ luân phiên lóe ra, dòng xe cộ như nước.
Tinh thần tôi rời rạc, nghe thấy một giọng hơi trầm thấp lại mang chút tính trẻ con vang lên: “Mà cái tờ truy nã này đã được tung khắp nơi rồi. Bố tờ từng nói rằng có lần ông ấy vì nhiệm vụ mà giết một thành viên của băng này, tớ rất hiếm khi nghe thấy ông ấy lại oán giận nói đó là một nhiệm vụ không có lãi đấy.”
Tôi cảm thấy hình như tôi đã nghe thấy âm thanh này ở đâu đó, đầu óc lại bắt đầu ngốc nghếch do không thể cung ứng đủ lượng máu vì đói bụng.
“Thế bọn mình nên làm thế nào mới được?” Một tiếng đứa trẻ khác vang lên, ngữ tốc khá nhanh, từng chữ từng câu không hề gián đoạn, có thể nghe ra tính cách của người nói chuyện rất kiên định.
“Tìm được một người là có thể được tiền thưởng hai mươi triệu, nhưng phải đều là thành viên băng Ryodan mới được.” Tiếng thanh niên trẻ tuổi cũng gia nhập cuộc trò chuyện, hình như đang cảm thấy hơi rối đầu.
Hai chữ ‘băng Ryodan’ lôi mạnh tôi về, tôi đứng dậy vịn bức tường để xuống cầu thang. Lại đột nhiên như là nghĩ ra điều gì, dừng lại, cẩn thận dịch chuyển đến gần tay vịn cầu thang, cúi đầu nhìn xuống.
Mái tóc màu bạc mại mềm làm mắt tôi hơi lóa, tôi nháy mắt mấy cái để nhìn rõ ràng, nhìn thấy vài gương mặt quen thuộc đang đứng đó thảo luận xem nên bắt sống con nhện như thế nào để bán được giá tốt.
“Nếu có thể liên hệ được với Kurapika thì tốt quá, nhất định cậu ấy sẽ tham gia vào cuộc săn lùng của xã hội đen lần này, anh nghĩ cậu ấy sẽ có manh mối.” người trẻ tuổi đeo kính mắt viền màu đen, tay cầm tờ rơi, nhìn đèn xanh đèn đỏ đối diện, nói.
“Có lẽ thế.” Dưới mái tóc màu bạc là gương mặt quen thuộc ấy, cho dù ở trước mặt bạn bè nhưng vẫn không đổi được giọng điệu cao ngạo mất tự nhiên của mình.
“Thế chúng ta nên bắt đầu như thế nào?” gương mặt đáng yêu dưới mái tóc con nhím vẫn luôn mang vẻ thành thật, nghĩ là làm.
Tôi 囧, cái thành phố mờ mịt này, cái thế giới rộng lớn xe đến xe đi người lạ gặp người lạ này, chúng tôi phải hữu duyên đến mức nào mà chỉ cúi đầu đã phát hiện thì ra bạn ở bên cạnh tôi vậy?
Tôi hối hận, tôi không nên nhìn xuống, tôi không nên phát hiện ra các cậu.
Đang lúc tôi yên lặng thu tầm mắt lại, định không hé răng bước đi, thì cậu bé tóc con nhím có trực giác như dã thú đã phản xạ phát hiện ra tôi đang nhìn chăm chú vào mình.
Cậu ấy quay đầu nhìn lên trên thấy tôi, chúng tôi không tiếng động nhìn nhau nửa giây, cậu ấy lập tức ngây ngô chỉ vào tôi hô to “Miru!” Ngữ khí tuyệt đối vui mừng, tuyệt đối hưng phấn.
Bàn tay chỉ vào tôi còn cầm tờ truy nã con nhện, hiện rõ vẻ mặt lạnh lùng không chút thay đổi của họ.
Hai gương mặt quen khác lập tức liếc về phía này, vẻ mặt khác nhau, dù là gì thì cũng tuyệt đối không phải vẻ vui sướng khi gặp bạn cũ nơi đất khách.
Trên cơ bản, chỉ cần bọn họ không bị chứng mất trí nhớ liên tục, thì đều có thể nhận ra có mấy kẻ phần tử nguy hiểm cao trên tờ truy nã đã từng xuất hiện ở cuộc thi Hunter năm nay. Nhìn nhìn hình cái đầu con nhện trên giấy, nhìn nhìn bạn mình, nhìn nhìn lại tôi – kẻ từng đi cùng mấy con nhện đó.
Người duy nhất còn chưa nhận ra, còn coi tôi là bạn cũ nơi đất khách, chắc cũng chỉ có cậu bé đầu con nhím ngây ngô đơn thuần chỉ trông vào trực giác mà sống.
Tôi chạy lên cầu thang, khóc điên cuồng trong lòng. Nghiệt duyên gì mà quỷ dị thế? Ngay cả ngẫu ngộ đầu đường cũng được à?
Chắc tôi chạy nhanh quá nên mũi chân bị vấp phải bậc thang cuối cùng, cả người tôi đổ ập về phía trước, khiến ngực và bụng đau quá. Lúc này, một đôi chân lại đứng ở trước mặt tôi, ch