
àm sao và cuối cùng là ả Hellen cùng 2 con nhỏ đánh đá
mình sẽ viết tiếp sau.
Tiếp Chương 17:
Nó không nói gì, đẩy Lizzie lên xe, lập trình đóng mui xe và khóa trái cửa.
– Ray! Cậu định làm gì thế hả? Thả tớ ra, thả ra, cậu không được đánh nhau với họ, Shin! anh không được làm gì Ray… – cô bé vừa thét vừa đập vào cửa kính nhưng mọi sự cố gắng đó đều bất lực- Nó lờ đi, xem như không nghe thấy gì
Đôi mắt thách thức mở to kèm theo nụ cười nửa miệng vẻ khinh thường trên khuôn mặt vô cảm đến bất cần đời khiến nhỏ Hellen thoáng khiếp sợ
– Cho…cho..nó một bài học – Hellen run run nói rồi lùi lại chỗ 2 đứa bạn
– Sẽ kết thúc nhanh thôi công chúa – Shin nhìn nhỏ nở nụ cười tự tin hết biết
Hắn dương nắm đấm trước ma lực bất trị từ vẻ đẹp của nó khiến sức mạnh trong hắn trở nên giảm sút. Sự thu hút này còn hơn cả với Hellen.
Bặp. – bàn tay con gái mềm mại giữ chặt lấy tay hắn. Với sức của mình thì chỉ 1 cái vung tay thôi cũng đủ khiến nó ngã phịch xuống đất thế nhưng lúc này Shin lại chẳng khác gì một bức tượng
Xoạt… – nó nhanh chóng lách qua hắn và ra đòn thẳng tay trên khuôn mặt của thằng con trai xấu số khiến anh chàng chảy cả máu cam
Shin nhếch mép cười
– Hương vị con gái…thú vị thật
Biết sức mình không thể đối phó được với với 10 thằng con trai nên nó chọn cách phòng thủ, tránh được thì tránh chỉ cần đến trước Hellen, cho cô ta một cái đấm mất hết nhan sắc để từ nay thôi kênh kiệu là được.
Với thế mạnh về tốc độ, nó cuối cùng cũng đến được chỗ của Hellen. Hai nhỏ bạn của ả vội vã bỏ chạy để Hellen một mình sợ sệt trước mặt nó. Chỉ chờ cho ả một đấm thì nó bị một bàn tay khác ngăn lại và đẩy mạnh ra khiến nó loạng choạng rồi ngã vào người Shin. Nếu không có anh đỡ thì không chừng bây giờ nó đã vào bệnh viện vì chấn thương não.
– Jun sao cậu mạnh tay vậy, chỉ đùa thôi mà. – Shin hét lên
– Nếu tôi không đến kịp thời thì với trò đùa của cô ta, Hellen sẽ chôn cả đời mình trong viện thẫm mĩ đó. Dù sao… cũng chỉ là một cái hất nhẹ thôi mà – hắn nói
– Cậu quá đáng vừa thôi. Có biết cái hất nhẹ của cậu suýt làm Ray thành người thực vật không hả?
– Shin, cậu không phóng đại lên đấy chứ?
– Buông ra. – nó đẩy nhẹ tay Shin rồi tiến về phía hắn.
Đôi mắt nó bất chợt ướt đẫm, nó đưa tay quệt nước mắt nói:
– Tôi là người thực vật anh có quan tâm không?
– … – hắn im lặng nhìn nó thắc mắc
Gạt mạnh tay hắn ra khỏi người Hellen, nó lạnh lùng lên chiếc Spyder phóng đi cùng nhỏ bạn.
Một lần nữa, hắn lại thần thờ trước hành động mà hắn cho là rất kì quặc của nó. Từ khi ở bệnh viện về, mọi chuyện nó làm đều rất mâu thuẫn với tính cách ngang tàng, ngỗ ngược của nó khiến hắn rất đỗi bối rối.
Nắng nhạt trút nhẹ lên thành phố, gió mát rượi tạt lên mặt làm mái tóc đen óng của nó tung vào gió hòa cùng sự tự nhiên của đất trời. Ngày nắng đẹp, không mảy may một gợn mây đen hay bất cứ dấu hiệu thất thường nào của thời tiết. Thế nhưng…
– Lizzie, tớ đóng mui lại nha, mưa rồi. – nó nói
– Trời đẹp thế này mà mưa sao?
– Hả…à…ừ… – nó bối rối nhìn lên trời
– Cậu đang khóc đấy, Ray ạ
– Làm gì có chuyện đó, tớ đâu có kh… – nó chợt dừng lại khi nhận ra má mình đang ướt đẫm
Kitsssss – phanh gấp, nó đưa tay quệt quệt nước mắt trên mặt
– Dừng lại đi! – nhỏ bạn nắm chặt lấy tay nó
– …Nhìn Lizzie, nó cắm môi cố tỏ ra mình đang rất ổn nhưng nước mắt thì cứ vô thức tuôn như thể vại nước bị thủng.
– Muốn khóc thì cứ khóc đi, tớ sẽ giữ bí mật mà. – nhỏ nhìn nó thương cảm- Tuy tớ không có gan đến trước mặt Jun đòi công bằng cho cậu, không có khá năng tự vệ hay phản công để giúp cậu đối phó với Hellen, không đủ sức đỡ cậu mỗi khi cậu loạng choạng và không có bờ vai khỏe như Jun để cậu tựa vào mỗi khi khóc nhưng méo mó có hơn không mà. – nhỏ òa lên
– hu..hu… – hai cô bé ngốc tựa vào nhau khóc nức nở
Một lát sau
– Ray, cậu là Giả San San phải vậy không? – Lizzie nhìn nó thắc mắc
– …
– À mình xin lỗi, thân phận của cậu là một bí mật mà
– Phải! tớ chính là Giả San San.Nhưng sao cậu lại biết?
– Hôn lễ của cậu và Hoàng Nhật Phong lớn thế còn gì, ai mà không biết. Chuyện Jun là Hoàng Nhật Phong thì từ lâu đã không còn là bí mật nữa cùng với hành động và biểu hiện của cậu trong 2 ngày qua thì chỉ có thể cậu là Giả San San – cô nàng lập luận
– Lizzie, cậu tinh mắt thật đó.
– Bù lại mất mác về thân phận của cậu, tớ sẽ giải đáp cho cậu về một số người ở trường.
– Ừ, bắt đầu từ Shin đi
– À, anh ta là Đặng Đức Anh, ngoài thân phận là đại ca trường mình với chiến tích kì cựu ở các quán bar, vũ trường và sàn đấu sinh tử hắn còn là thiếu gia độc nhất vô nhị của Đặng Bách
– … – nó tỏ vẻ đã hiểu
– Còn Hellen thì…cậu cũng biết nhiều về cô ta rồi- công chúa chảnh chọe của Phạm gia
– Cậu biết nhiều nhỉ?
– Hỳ…chỉ là hay nghe đám “bà tám” nói chuyện thôi mà
– Vậy cậu có biết quan hệ của cô ta với Jun không?
– Chuyện này thì mình không rõ lắm nhưng bắt đầu từ Linda Hà Quyên, cậu biết cô ta không?
– … – nó lắc đầu nhìn nhỏ
– Đó là người mà Jun từng rất thích,rất dịu dàng, hòa đồng và tốt bụng khác xa với nhỏ em Hellen Hà Quân – Lizzie bĩu m