
của hắn 3 năm về trước được kéo lên.
Hắn của 3 năm trước cùng với Triệu Vũ là hai con thú hiếu thắng đã bị cảm hóa bởi Hà Quyên- một tiểu thư ngây thơ, trong sáng…rồi đến một ngày kia, vì cứu hắn Hà Quyên đã đánh đổi bằng sinh mạng của mình khiến hắn trở nên điên loạn và ra tay sát sinh. Là công tử của gia tộc quyền lực, hắn thoát tội và thay vào đó là Triệu Vũ nhận hoàn toàn trách nhiệm. Đó chính là nguyên nhân hôm nay Triệu Vũ bắt nó. Anh muốn hắn phải một lần nữa chứng kiến cái chết của Hà Quyên để trừng phạt cuộc sống vô trách nhiệm của hắn lúc này.
Trước sự sống mong manh của nó trong thực tại, hắn đã chọn nó, chọn bằng trái tim không hề ràng buộc bởi quá khứ về Hà Quyên- người hắn hết lòng yêu thương.
Cảm giác ấm áp lại dội về trong nó khi hắn ôm chặt nó vào lòng. Tuy không thể mở mắt ra xác nhận xem đó có phải Đình Nhân không nhưng tiếng moto làm nó nghĩ về hăn nhiều hơn.
Khi tỉnh lại, nó ngỡ là giấc mơ nhưng rồi những vệt máu trên áo nó đã khiến nó thực sự tin vào cơn ác mộng đó. Vội vã cho người tìm tung tích hắn, nó bắt gặp chiếc moto của hắn trước một bệnh viện. Sự thật về người dấu mặt đã được hé mở – là hắn luôn là hắn- người mà nó đã mãi tìm kiếm từ trước đến nay.
Cùng hắn trở về với tuần trăng mật, nó lại biết thêm một bí mật nữa về Đình Nhân- Anh đã thích nó từ khi nó chỉ mới là một nhox 8 tuổi và luôn lặng lẽ đi bên đời nó để bảo vệ và yêu thương. Dù rất xúc động nhưng trái tim nó đã không còn chỗ để chấp nhận tình cảm của Đình Nhân nên đã để anh ra đi.
Kết thúc kì nghỉ, nó về với sách vở và được chuyển vào Trần Quốc Tuấn để học. Đặc điểm đặc biệt ở đây là trường sẽ giữ bí mật về thân phận của học sinh chính vị vậy ở trường nó tên là Ray (mình có ghi chú thích tên nhân vật ở trường).
Không ngờ nó lại học cùng lớp với hắn do ông nội sắp đặt vì vậy hắn đã rất giận dữ. Đồng thời bên cạnh hắn xuất hiện thêm một nhỏ lạ và anh chàng bạn thân đầu gấu (sẽ xuất hiện trong Chương 15) họ là sóng gió tròng kì này.
Reng… – hồi chuông inh ỏi kéo dài báo hiệu kết thúc tiếu SH 15′, cô giáo bước ra khỏi lớp
– Hellen! Mau về lớp đi – hắn nói
– Ứ…ư…em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa – đứa con gái ôm lấy tay hắn nhóng nhẽo
– Đủ rồi – hắn gạt tay nhỏ ra, mặt lạnh băng quay đi
– Anh…em học lớp này hay 10A1 cũng có khác gì nhau đâu.
– “Hóa ra cô ta không học cùng với mình” – nó chợt nghĩ
– Khác
– Khác cái gì kia chứ? Cùng là Trần Quốc Tuấn cả mà, chẳng phải papa đã nói chỉ cần em học ở đây là được thôi sao?
– … – hắn im lặng, khuôn mặt vô cảm nhìn xa xăm
– Hừm…ghét anh nhất nhất trên đời – nhỏ nói rồi giận dỗi bỏ về lớp
Theo gót chân cô nàng là những tiếng thở dài và cái lắc đầu chán chườm từ các học sinh trong lớp. Chịu đựng 15′ với họ là quá đủ. Len lỏi trong suy nghĩ của một số người cho rằng không có giờ giải lao thì tốt hơn bởi lẽ vào thời điểm này Hellen lại đến lớp và gây chuyện.
– “Ứ…ư em muốn bên cạnh anh thêm chút nữa” nghe ngọt ngào nhỉ – nó lặp lại câu nói lúc nãy của Hellen bằng chất giọng xiên xỏ đúng kiểu
– Không liên can đến cô – hắn nói
– Anh thật trơ tráo, ở nhà đã…
– Tôi chịu hết nổi cô rồi đó – hắn quát lên như thể nhắc nó về chuyện giao ước khi sáng
– Tôi mới phải là người nói câu đó đấy. Ừ, không chịu nổi giờ anh định làm gì tôi, đánh đi, đánh chết tôi, đánh chết v..v…ưm…ưm…. – hắn nhanh chóng bịt miệng nó lại- Thả ra…thả cái tay bẩn thỉu của anh ra….
– Tay ai bẩn thỉu chứ? Cô câm miệng lại đi, nước miếng đang tung tóe lên tay tôi đó. Á……… – nó ngoạm vào tay hắn
Hắn buông tay ra, trừng mắt nhìn nó. Đưa tay quệt qua miệng nó nói
– Đáng đời anh!!!
Cả hai ầm ỉ một hồi mà vô ý mặc những vị khách không mời mà đến. Học sinh các lớp bên cạnh cứ dán mắt, áp tai vào cửa kính mà ngóng trận cuồng phong của hai kẻ tưởng như chẳng quen biết. Hắn hậm hực ra khỏi lớp đi về hướng phòng y tế, kết thúc chiến tranh. Dưới tác động quyền lực của hắn, cả lớp cố làm lơ xem như không nghe, không thấy nhưng trong lòng thì rôm rả cả lên.
Tiết học đầu tiên ở Việt Nam của nó bắt đầu thật nặng nề. Suốt buổi học nó cứ loay hoay mãi hết nhăn nhó lại cắn môi rồi tự bấm tay vào nhau vẻ rất đổi lo lắng cho hắn. Ngược lại gã này rất ư là nhàn nhã còn đánh luôn một giác ngon lành.
Reng…hồi chuông nữa lại vang lên, nó khẽ thở dài rồi hướng ra cửa nhìn phòng y tế
Tại phòng y tế
– Alô! Văn phòng chính phủ xin nghe
– Văn phòng chính phủ cái gì? Shin! cậu mau vác xác xuống phòng y tế ngay cho tôi.
– Làm gì mà cậu quát tướng lên thế hả? Biết rồi
– Rụp…tút…tút….
Một lát sau
– Sao hả? Kì nghỉ không giúp gì được cho cậu à? – thằng con trai mặc đồng phục cách tân trông khá bụi
– Chuyện này chẳng liên quan gì đến kì nghỉ đó cả
– Vậy thì có chuyện gì? Mà tay cậu làm sao vậy?
– Chó dại cắn
– Làm thế nào mà cậu lại được chó cắn vậy? Rõ là trường mình không cho vật nuôi và trong mà, nếu có bị cắn bên ngoài thì con chó ấy hẳn phải vượt qua lớp lớp vệ sĩ của cậu bằng lòng thù hận cao nhất mới may mắn chạm nhẹ lông vào mũi dày của cậu. Gieo thù chuốt oán với chó ở đâu vậy, ông bạn? – thằng con trái t