
ác cô đứng sát anh hơn.
– Đi chơi thế này em thấy hạnh phúc quá.
Khắc Minh quay lại nhìn cô . Vẻ mặt rạng rỡ của cô làm anh thấy ngạc nhiên . Anh nhìn Ngọc Thanh chăm chú, cố hiểu xem cô nghĩ gì . Cô cũng ngước lên nhìn anh . Cặp mắt tình tứ quyến rũ . Cái nhìn làm anh chợt hiểu.
– Anh có biết cả tháng nay em làm gì không ? Suốt ngày chẳng có việc gì ngoài đi ra đi vào, cho chiều xuống để gặp anh . Cuộc sống của em bấy giờ chỉ có anh là niềm vui.
Khắc Minh ngạc nhiên:
– Vậy Thanh không đi làm sao ?
Ngọc Thanh cúi mặt, chớp mắt như muốn khóc:
– Em bị đuổi việc lâu rồi anh Minh ?
– Sao vậy ?
– Tại anh Đông biết em lo cho anh, ảnh không tin em nữa.
Cô úp mặt vào tay:
– Em đã xin nhiều chỗ, nhưng người ta không nhận . Mà em không đi làm thì không có lương, ngày nào cũng bị mẹ dằn vặt em khổ sở lắm.
Nói rồi cô úp mặt vào ngực Khắc Minh, cô khóc thật nhiều, nhưng đôi mắt cứ ráo hoảnh, cô bèn nói giọng tha thiết.
– Riết rồi em không biết phải trốn đi đâu. Nhiều lúc muốn chết cho rồi.
Khắc Minh vỗ nhẹ vai cô, tội nghiệp:
– Sao Thanh không nói với anh ?
– Em sợ làm phiền anh.
– Thanh đã giúp đỡ anh như vậy, thì việc lo cho Thanh một chỗ làm là bổn phận của anh, em không nên ngại.
Ngọc Thanh thì thầm:
– Em không muốn làm anh vướng bận.
– Tại sao lại vướng bận ? Mai anh sẽ nói với giám đốc . Có thể tuần sau em đến để phỏng vấn, đầu tháng vào làm luôn.
– Thật không anh ?
Cô nói với giọng mừng rỡ, và ôm cổ Khắc Minh ngã đầu trên vai anh . Cô làm tất cả mọi cử chỉ mời mọc để anh hưởng ứng, cô nói mơn trớn, giọng ngọt ngào, mơn man như rót vào lòng cảm giác xúc động.
– Không ngờ anh lo cho em như vậy . Anh là cứu cánh của đời em, không có anh em sẽ sống vô vị lắm . Em nhớ ơn anh suốt cả đời em.
Khắc Minh choàng tay qua ngang lưng Ngọc Thanh, giữ cho cô khỏi ngã.
– Đừng như vậy Thanh à . Thanh đã vì anh thì anh phải vì Thanh . Đây không phải là chuyện ơn nghĩa gì cả.
Anh đỡ cô ngồi lên, dịu dàng:
– Lẽ ra Thanh phải nói với anh chuyện này lâu rồi . Đơn giản như vậy sao em cứ tự đẩy vô mình . Từ đây về sau đừng làm vậy nữa nghe không ?
– Dạ.
Cô trả lời ngoan ngoãn, ngồi yên lặng bên Khắc Minh, thỉnh thoảng ngước nhình anh . Thấy Khắc Minh trầm tư nhìn ra xa, cô nhìn theo anh, không hề cảm nhận được gì ngoài sự sung sướng . Chẳng phải cô đang bắt đầu thay thế Phương Nghi trong lòng Khắc Minh sao ? Thật không có sự chiến thắng nào kiêu hãnh hơn chiến thắng của cô.
Cả hai ngồi bên nhau đến tôi . Rồi anh đưa cô về, như người yêu, như đã thật sự hò hẹn . Chia tay với anh ở cổng, cô hình dung đến một cái hôn thật cuồng nhiệt… Và sau đó thì Khắc Minh thật sự là của mình cô . Chỉ còn thời gian mà thôi.
Hai tuần sau, Ngọc Thanh chính thức vào làm ở công ty Hiệp Hoa . Cô bán xe riêng của mình, để mỗi sáng chiều Khắc Minh đưa đón đi làm . Và tất cả những đối đầu của Khắc Minh với công ty Liên Cương cô đều theo dõi sát, với một niềm thích thú không giới hạn.
Khắc Minh xuất viện đã hơn một tháng nhưng anh không kiện Đông ra tòa, dù anh nắm tất cả bằng chứng của Đông . Anh muốn trả thù theo cách của mình.
Và Đông như con thú bị sa vào khung lưới mà Khắc Minh bủa vây . Hắn ra sức thuyết phục ông Trung vay vốn ngân hàng đầu tư cho một hợp đồng mới . Đối với Đông, đây là chuyện sống còn để cứu vãn hoạt đông của công ty Liên Cương . Đông đã ngang nhiên giải tán cách chi nhánh của tổng công ty khi ông Trung nằm dưỡng bệnh ở nhà rồi huy động tất cả vốn liếng qui về công ty Liên Cương .
Hắn mang tâm trạng của người đặt hết tiền vào canh bạc cuối cùng, quyết sống chết một trận với công ty Hiệp Hoa.
Một tháng sau, toàn bộ xi măng và sắt thép công ty Liên Cương nhập về đều trở thành hàng tồn kho . Công ty Hiệp Hoa đã ngang nhiên chiếm lĩnh thị trường với giá chênh lệch đến 5%.
Ông Trung bị Đông đặt vào tình huống đã rồi, không còn cách nào khác hơn phải tham gia với mức thấp nhất . Nhưng Khắc Minh đã ra tay trước ông . Anh cương quyết thuyết phục ông Dương tiếp tục giảm giá . Và ông Dương , dù xót ruột vì mất lời, vẫn nén lòng để Khắc Minh quyết định mọi việc . Ông hy vọng Khắc Minh sẽ loại trừ bớt một đối thủ ngang tầm với ông, vì anh luôn biết rõ điều mình làm.
Sáng nay công ty Liên Cương liên tiếp nhận điện thoại của các khách hàng . Họ rút lại các hợp đồng vì không cạnh tranh với cách khách hàng của công ty Hiệp Hoa.
Ông Trung ngồi chết lặng bên bàn làm việc . Choáng váng vì những cú điện thoại . Ông cảm thấy sự sụp đổ không tránh khỏi trước mắt . Sức năng của tuổi già, của thất bại như đè lên vai ông . Ông mệt mỏi đến không đủ sức để gọi Đông vào trút cơn thịnh nộ của mình mà ông chỉ ngồi lặng một mình hàng giờ trong văn phòng . một mình ông đối điện với đau khổ của mình.
Ở phòng đối diện . Đông cũng gục xuống bàn, lần đầu tiên anh khóc sụt sùi như đứa con nít . Rồi anh bấm số điện của Khắc Minh . Vừa nghe alô, anh đã gào lên:
– Minh, mày làm gia đình tao sạt nghiệp thế này chưa đủ hay sao, mày là thằng khốn nạn!
Giọng Khắc Minh bình thản:
– Có thể lắm.
Đông tức điên người:
– Nếu mày không ngừng