XtGem Forum catalog
Chàng trai ko biết yêu

Chàng trai ko biết yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323015

Bình chọn: 8.5.00/10/301 lượt.

g ánh đèn hồng, cô ngủ vô tư như đứa trẻ trên ghế salon. Chiếc giường của anh đã được cô trải phẳng phiu , ngăn nắp , nhưng Hữu Bằng vẫn nghe bực bội , vẫN không tài nào ngủ được.

Ách xì… Ách xì…

Lại ngồi dậy. Hữu Bằng phập phồng cánh mũi. Tịnh Nghi không còn ở trên giường , sao mùi dầu cứ nồng nặc vậy ? Trời ơi ! Trên gối , trên chăn, nơi nào cũng có. Ngồi dậy bước đến bàn làm việc , lấy quyển nhật ký ra , Hữu Bằng ngồi luôn đến sáng.

– Này, Hữu Bằng ! Bao giờ thì cậu đặt thẳng vấn đề với ông ta hả ?

– Nhanh tay lên nhé, mảnh đất ấy vị trí ngon lành lắm.Tôi nghe nói nhiều tay cũng dòm ngó, ngấm nghé lắm rồi.

– Còn phải nói, ngay trung tâm thành phố, xây dựng mô hình cao ốc kết hợp siêu thị như vậy là thuận lợi lắm. Bảo đảm lời không dưới một tỷ đồng.

– Nè, tớ thấy ngày mai , nhân sinh nhật con gái ông ta, cậu bàn luôn là kịp. Đừng quên dắt vợ theo nhé ? Ông ta thích làm ăn với nhữngngười cưng vợ và… sợ vợ như ông ta lắm.

Những lời cố vấn của bạn be cứ vang mãi bên tai Hữu Bằng làm anh suy nghĩ mãi. Lần đầu tiên tự lực, được ba tin tưởng giao hết trách nhiệm quản lý tám nhà hàng lớn. Hữu Bằng có một kế hoạch riêng của bản thân mình.

Anh không ham phần lợi nhuận lớn lao , cũng không tham giàu hơn nữa. Phần thu nhập của tám nhà hàng danh tiếng luôn đông khách đủ bảo đảm cuộc sống phong lưu cho gia đình của anh rồi. Hữu Bằng chỉ muốn thử sức , thử tài của mình thôi. Liệu anh có đủ bản lĩnh thuyết phục ông Trần đó chịu hợp tác với mình.

Mối quan hệ của ông và anh không thân thiết lắm,chỉ gặp nhau trên bàn tiệc vài lần. Liệu ông có tin tưởng cùng anh hợp tác một kế hoạch lớn như vậy , trong khi xung quanh ông có rất nhiều đối tác dạnh dày kinh nghiệm, tên tuổi lừng lẫy hơn nhiều.

Ngày mai này là cơ hội cuối cùng. Nắm chặt tờ thiệp mời trong tay , Hữu Bằng biết rõ. Ngày mai không chỉ có anh mà còn rất nhiều người sẽ ngỏ lời , không khéo sẽ là một cuộc đấu giá về quyền lợi nữa. Chao ! Sao anh hồi hộp quá, có nên bỏ cuộc trước khi thất bại không ?

Không đâu. Hữu Bằng lắc đầu tự cười mình yếu bóng vía. Xưa nay anh tự tin và quyết đóan lắm mà, không thất bại được đâu. Ngày mai, anh quyết định phải giành thắng lợi cho bằng được. Liệu sự có mặt của Tịnh Nghi có giúp gì cho anh không ? Vợ của ai thì còn có thể hy vọng , chứ cô ả đừng hòng, không phá bỉnh đã là may lắm rồi. Hãy nghì về món quà đầy ấn tượng dan`h cho cô con gái lên tám của ông ta, có lẽ chắc ăn hơn.

– Cậu chủ à ! Đến nhà rồi.

Mãi suy nghĩ, đến nhà lúc nào không biết. Đến khi được viên tài xế nhắc nhở, Hữu Bằng mới giật mình chợt tỉnh. Xách chiếc cặp bước lên lầu, quên cả việc ghé qua phòng thăm bà nội , Hữu Bằng lại miên man nghĩ về bản kế hoạch. Chưa nhận được lời mời cộng tác mà anh đã nghĩ vào chi tiết.

– Ê ! Về rồi hả ? Lại đây, tôi có cái này cho anh xem đây.

Vừa bước vào phòng, chưa kịp thở Hữu Bằng đã nghe giọng Tịnh Nghi ríu rít. Hơi liếc mắt nhìn về phía cô , anh lầm lì :

– Gì hả ?

Không trả lời anh, Tịnh Nghi kéo nhẹ sợi dậy mình đang cầm trên taỵ Ngay lập tức, một tấm màn từ từ chạy ngang chia đôi giường ngủ của anh làm thành hai phần bằng nhau. Hữu Bằng bực dọc :

– Lại muốn giở trò gì ? Hát cải lương à ?

– Không phải hát cải lương mà. – Tịnh Nghi cười khúc khích – Như vậy tiện hơn có thể ngủ thoải mái mà không sợ bên này nhìn thấy bên kia.

– Bên này nhìn thấy bên kia là sao chứ ? Đdôi mày chau lại. – Hổng lẽ cô muốn nói rằng, tôi sẽ ngủ nửa bên này, còn cô ngủ nửa bên kia.

– Đúng vậy. – Tịnh Nghi cười hí hửng – Đây là cách lưỡng toàn kỳ mỹ nhâ;t, tôi phải nghĩ mãi một ngày mới ra đó.

– Không có nửa bên này, nửa bên kia gì cả. – Hữu Bằng cắt ngang giòng cảm hứng của Tịnh Nghi – Tôi sẽ ngủ trên giường và cô trở về salon như cũ.

– Không. Tôi không muốn ngủ salon đâu. – Tịnh Nghi lắc đầu nhanh – Ở dưới nóng và đau lưng lắm. Ngủ trên giường ngon hơn nhiều.

Hữu Bằng không trả lời cô, bởi hơn một tuần ngủ trên ghế salon tránh mùi đầu “đàn bà đẻ ” của Tịnh Nghi , anh đã biết nỗi khổ của người nằm co ro trên ghế salon. Máy lạnh chạy đều đều vậy mà lưng áo anh lúc nào cũng đẫm đầy mồ hôi cả. Sáng ra thức dậy, ngoài cái khổ đau mình, còn gánh luôn cái cổ bị trặc , cứng ngắt không sao xoay được. Đó là chưa kể lúc ngủ say, lỡ lăn người té “phịch ” luôn xuống đấy , đầu đập “cạch” xuống nền gạch men một cái nghe đau điếng.

Cũng như Tịnh Nghi sau hơn một tuần nằm trên chăn êm, nệm ấm đã so sánh được sự bất công một trời một vực của nệm lò xo và ghế salon, nên bắt đầu giở quẻ.

– Đi mà… – Tịnh Nghi kéo dài giọng ra , năn nỉ – Cả cái giường rộng thênh thana nằm không hết , anh đành lòng nào bất tôi ngủ trên ghế salon như vậy… – Ngưng một chút, thấy Hữu Bằng vẫn lặng thinh, Tịnh Nghi nói tiếp – Nếu anh sợ chật , tôi sẽ dời cái màn xít vào trong. Anh hai phần, tôi một phần thôi, có được không ?

– Không được. – Hữu Bằng chậm buông từng tiếng. Dầu biết ngủ trên ghế salon khổ lắm ,nhưng anh không thể nào nằm cạnh Tịnh Nghi đâu. – Hãy từ bỏ ý nghĩ điên rồ kia đi nhé. Cả ban ngày, cả lúc tôi đi vắng cũng cấm cô đặt chân lên giường ngủ của tôi