Cậu chủ hồ đồ

Cậu chủ hồ đồ

Tác giả: Tinh Dã Anh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325715

Bình chọn: 9.00/10/571 lượt.

ghèo rớt mồng tơi, em muốn đí kiếm tiền, em…”.

“Rầm”.

Còn chưa nói xong, tiếng sập cửa phòng tức giận của cậu chủ đã vang lên, cho rằng những gì cô hầu nhỏ nói đều là viện cớ!

Tiếng động quá lớn khiến tổng quản bảo mẫu phải xỏ dép vào chạy ra khỏi phòng, “Tiểu Tiền? Cô lại làm gì để cậu chủ giận thế hả?”.

“… Đòi đi kiếm tiền cho cậu ây tiêu có được không?”.

“Hả?”.

“…”. Không lẽ nói với tổng quản bảo mẫu, mặt cô không kịp thời chạm vào ngực cậu chủ, cậu chủ đang giận chó đánh mèo?

Hôm sau, thái tử sắc mặt sầm sì, vô cùng xấu tính. Trong buổi họp, đám quản lý không ai dám liếc nhìn, căng thẳng hết cỡ.

Nhưng đúng lúc mọi người đang căng thẳng, di động của giám đốc bộ phận phòng cạnh tay thái tử đột nhiên rung lên.

Bốn chữ “Bà xã đại nhân” đột ngột hiện lên trong tầm mắt của thái tử.

Đôi mắt tối tăm của thái tử lạnh lùng quét qua, dọa giám đốc bộ phận phòng sợ vãi cả linh hồn, cầm di động định ngắt máy.

“Không được tắt máy. Nhận”.

“A? Nhận… nhận?”. Nhận điện thoại của vợ ở đây à?

“Nhận. Ở đây”. Cậu chủ gật đầu ra lệnh.

“…”. Vạn bất đắc dĩ, giám đốc bộ phận phòng đành nhận điện thoại, “A lô… A lô… sao thế, có gì lát nói đi, anh đang họp…”.

Cả phòng họp tiếp tục im lặng, chỉ cảm thấy cách thức trừng phạt của thái tử biến thái quá lắm rồi, ép người ta nhận điện thoại của vợ trước mặt mọi người… ai cũng biết vợ giám đốc bộ phận phòng quản chồng rất nghiêm, thế này thì xong đời rồi, quả nhiên.

“Anh đâu có viện cớ, anh đang họp thật mà!”.

“Cái gì? Quỹ đen? Anh lấy đâu ra quỹ đen? Không phải hôm qua anh đã nộp hết tiền lương cho em rồi à? Quỹ đen ở đâu ra?”.

“Đừng… cưng ơi, em đừng làm ầm lên, đừng thắt cổ mà. Anh không giấu quỹ đen thật đấy… một trăm tệ trong túi quần đó là… là tiền công quỹ”.

“Lát nữa anh về giải thích lại với em nhé, ôi chao ôi chao, tín hiệu không tốt, tín hiệu không tốt, tín hiệu kém quá, mất tín hiệu… thế nhé!”.

Giám đốc bộ phận phòng cúp máy cái “rụp”.

Cả phòng họp cố nín cười, ngoại trừ thái tử đang sầm mặt.

“Tổng giám đốc… chuyện này, vợ tôi hơi keo kiệt một chút… ha ha, cậu… cậu đừng để ý”.

Thái tử lạnh lùng lia mắt nhìn mọi người đang cố nén cười, những người bị bão quét qua vội vàng nhịn cười, thái tử đứng dậy, ngoắc tay với giám đốc bộ phận phòng.

“Vào phòng làm việc của tôi”.

Nói xong, cậu ra khỏi phòng họp, mọi người ai cũng nhìn giám đốc bộ phận phòng bằng ánh mắt thông cảm.

Giám đốc bộ phận phòng ủ rũ đẩy cánh cửa bằng kính vào phòng tổng giám đốc, còn chưa đứng vững, thái tử đã quay ghế lại đối diện với ông, nghiêm túc hỏi một câu.

“Tiền lương của ông đều đưa cho vợ hết?”.

“Dạ?”. Không phải muốn hỏi ông một trăm tệ tiền công quỹ đó à? Sao lại quan tâm tới chuyện ông đưa lương cho ai chứ?

“Có đúng không”.

“Vâng… vâng, tổng giám đốc, tiền lương hằng tháng của tôi đều đưa cho vợ”. Không ai quy định người bị vợ quản chặt không thể làm giám đốc chứ.

“Thế vợ ông làm việc gì?”.

“Cô ấy… việc của cô ấy? Cô ấy… chỉ chịu trách nhiệm đi dạo, tiêu tiền, hành hạ tôi”.

CHƯƠNG 25: CẬU CHỦ, SAO LẠI ĐƯA TIỀN TIÊU VẶT CHO EM? (4)

Nói đơn giản là toàn bộ những việc của bà chủ gia đình.

“Một tháng ông có bao nhiêu tiền riêng?”.

“…”. Có cần phải quan tâm tỉ mỉ tới nhân viên như thế không, “Tổng giám đốc… mỗi ngày tôi chỉ có năm mươi tệ tiền tiêu vặt… còn lại đều bị vợ thu hết…bình thường muốn mua thêm gì, còn phải báo cáo với vợ, cô ấy đồng ý tôi mới được cho tiền, làm gì có quỹ đen…”.

“Rất tốt”.

“Rất tốt? Tổng giám đốc… chuyện ấy có gì mà tốt? Nếu ngày nào vợ cậu cũng chỉ cho cậu năm mươi tệ tiêu vặt, thu hết sạch tiền lương của cậu, cậu sẽ không thấy rất tốt đâu”. Cũng là đàn ông, không nên tàn nhẫn như thế chứ!

“Thế thì xem thử đi”.

“Hả?”. Xem thử? Xem thử cái gì? Xem thử mỗi ngày chỉ có năm mươi tệ tiêu vặt có được hay không à?

Diêu Tiền Thụ ăn kem chạy tới ngân hàng, kiểm tra coi số dư tài khoản bé nhỏ của mình thêm được bao nhiêu tiền lương.

Quét thẻ, nhập mật mã, đột nhiên… số dư tài khoản sáu chữ số hiện lên trên màn hình, cô phun cả kem ra.

Chết mất! Hệ thống ngân hàng bị hack rồi!

Cô hoang mang lo lắng, ý nghĩ đầu tiên trong đầu cô là báo lại với cậu chủ, cô bị hệ thống ngân hàng hack thành phú bà rồi.

“Cậu chủ cậu chủ! Tài khoản của em, tài khoản của em trúng thưởng rồi!”.

“… Đó là tiền lương của tôi”.

“Hả?! Tiền lương của cậu? Sao tiền lương của cậu lại chạy vào tài khoản của em?”.

“… Tôi đưa cho cô, không được à?”.

“Hả?”. Tự dưng đưa tiền cho cô cũng tốt thôi, nhưng, “Nhiều quá mà… cậu chủ… Cậu chuyển hết tiền lương vào tài khoản của em à?”.

“Ừ”.

“Thế… cậu cần dùng tiền thì sao đây?”.

“Hỏi cô đưa”.

“Hả? Thế không phải phiền lắm sao? Cậu tự cầm tự tiêu là được rồi. Em…”.

“Cô là vợ tôi! Ai cũng đưa qua đưa lại thế này hết, tôi không ngại phiền, cô ngại phiền gì hả?”.

“… Vâng”. Mọi người? Ai cơ? Có cậu chủ nhà nào đòi người hầu lấy tiền tiêu hả? Sao cô không biết?

“Sau này mỗi ngày cô đưa tôi chút tiền tiêu vặt là được rồi”.

“… Ấy…”.

“Nếu tôi muốn mua thêm gì đó, cô phải cảm thấy có thể mua được thì hãy cho tôi thêm tiền”.

“… Nhất… n


Duck hunt