
hất định phải làm thế sao?”. Như thế được thật chứ? Sao cứ cảm thấy quái quái thế nhỉ.
“Đúng!”.
“… Ừm… Thế được rồi. Vậy em cứ giúp cậu chủ quản lý tiền lương trước nhé, không để nó bị tiêu lung tung hết được”. Cô chép miệng, “Vậy cậu chủ, mỗi ngày em cho cậu bao nhiêu tiền tiêu vặt thì được đây?”.
“Mỗi ngày cứ cho tôi năm mươi tệ tiền tiêu vặt trước đi”.
“… Cậu chủ…”. Việc gì cậu phải tự mình hành hạ mình thế chứ… =_=|||
Né khỏi sự thám thính và theo dõi của đồng nghiệp, Diêu Tiền Thụ ôm túi Doraemon lén lút chui cửa sau của khách sạn Hoàng Tước, cô lấy tay bịt miệng, lấm la lấm lét, nhìn chung quanh, xác định không có ai, chạy thật nhanh, bò vào trong một chiếc xe thể thao kiêu ngạo bên cạnh.
Cửa đóng lại cái “rầm”.
Cô thở phào một hơi rồi quay lại cười toe toét với cậu chủ đang nhăn mày, “Cậu chủ! Em rất cẩn thận đó, không để người khác phát hiện!”.
“…”. Hai người họ gặp mặt có cần lén lút tới mức đó không? Tình cảm lén lút à? Hay là cậu khó coi lắm. “Đã đưa tiền cho cô rồi, còn đi làm làm gì?”.
“Hả? Không đi làm
CHƯƠNG 25: CẬU CHỦ, SAO LẠI ĐƯA TIỀN TIÊU VẶT CHO EM? (5)
kiếm tiền? Thế cậu muốn em làm gì cho cậu đây?”.
“Đi dạo phố, mua sắm, tiêu tiền, mua quần áo. Tùy cô, không phải cô nên làm mấy chuyện của một người vợ bình thường à?”.
“…”. Nên nói người trong lời cậu chủ vừa nói tuyệt đối không giống một người vợ bình thường, hay nên nói yêu cầu của cậu chủ với người vợ bình thường quá thấp nhỉ? Rốt cuộc là nhồi nhét thứ tư tưởng kì quặc đó cho cậu ấy, cô lén liếc nhìn cậu chủ đang nghiêm túc, “Nhưng, cậu chủ này, nếu em làm mấy việc đó, sẽ không có người phục vụ cậu… chuyện đó không hợp với quy định”.
“… Lời của tôi là quy định, cô nghe lời là được rồi”.
“Nhưng mà, em phục vụ cậu bao nhiêu năm rồi, lần đầu tiên bị người ta nói không biết phục vụ, em thấy hoang mang lắm!”.
“…”. Tên khốn nào nói thế, hừ, “Dù sao tôi cũng quen rồi!”.
TT__TT||| Cậu chủ, không phải em khinh cậu chứ, cậu đúng là không có kinh nghiệm an ủi người ta….
“Em biết rồi, cậu ghét người ta rồi! Em biết rồi, cậu cũng biết em hết thuốc chữa rồi, gỗ mục không thể khắc hoa, em biết… biết rồi!”.
“…”. Này này này, cái kiểu một khóc hai làm loạn ba thắt cổ học đâu ra thế?
Im lặng một lát, cậu bỗng nhiên nói, “Di động đưa cho cô đâu rồi?”.
“Cậu chủ! Em không nói số cho người khác thật mà, trong này cũng chỉ có mình số cậu, không tin thì cậu xem đi!”. Cô nghĩ cậu chủ còn giận việc mấy hôm trước phó tổng Thư gọi điện tới, vội vàng đưa di động ra cho cậu chủ kiểm tra.
Quả nhiên cậu chủ cũng chẳng khách khí, giật lấy di động của cô kiểm tra thật, bấm bấm hồi lâu, hình như phát hiện cô không nói dối, không có bằng chứng cô làm loạn ở bên ngoài, lúc này mới trả lại di động cho cô.
Kiểm tra xong rồi à?
Cô chớp mắt.
Cậu chủ dễ tính như thế từ khi nào vậy nhỉ?
Hôm sau, trong phòng thay quần áo trong giờ nghỉ trưa, di động của Diêu Tiền Thụ đột nhiên vang lên.
Trên màn hình di động hiện ra tên người gọi tới, không phải “Cậu chủ”, mà là:
“Ông xã!? Đây là thứ gì hả?”. Cô hầu ngây ra.
“Hả? Ông xã? Tiểu thụ có ông xã rồi à? Ông xã nhà cô gọi điện tới sao?”.
“Là bạn trai hả? Ối trời đất ơi, trong điện thoại của Tiểu Thụ có ông xã này!”.
“Không phải mà! Cậu ấy không phải ông xã của tôi… cậu ấy là…”.
“Cô nói tôi là ai của cô hả?”.
Cậu chủ?!
Thôi rồi! Cô không cẩn thận nhấn vào nút nhận điện thoại rồi!
Cô vội vàng giơ ngón trỏ lên ý bảo đồng nghiệp im lặng, cầm di động chui vào góc tường ấm ức nói với cậu chủ.
“Cậu chủ. Lạ lắm nhé. Có phải di động em hỏng rồi không nhỉ? Sao tự dưng nó biến tên của cậu thành ông… ông… ông…”. Cô không nói ra từ ông xã được.
“Cô tính cho tôi già thêm bao nhiêu tuổi đây?”. Cậu chủ hứ một tiếng.
“Không phải mà… chuyện này đúng là kì lạ lắm. Sao cậu lại biến thành ông… ông… ông… ông…”.
“…”.còn chưa ông đủ à, “Tôi sửa đó. Sao nào!”. Vốn dĩ là ông xã của cô ấy! Sửa như thế thì sai chỗ nào? Hừ!
“Hả? Cậu chủ, sao cậu có thể…”. Cậu chủ à, giờ em nên làm gì với cậu đây…@__@
“Năm mươi tệ hôm nay của tôi, lúc nào thì đưa?”.
“… Hôm qua em đã đưa cho cậu hơn một trăm tệ rồi… sao cậu không chịu cầm…”.
“Tiền hôm nay là tiền hôm nay!”.
“…”. Có cần sống nghiêm túc tới vậy không, “Thế…cậu có cần gấp không?”.
“Chưa tới mức”.
“Thế hết giờ làm em đưa cho cậu nhé?”.
“Ừ”.
“Cụp. Tút…”.
Oa? Cứ dập máy dứt khoát như thế à? Không phải cố ý gọi tới đòi tiền tiêu vặt sao? Ừm… cậu chủ đúng là như mây trôi nước chảy, coi tiền bạc như rác.
Là cô nghĩ nhiều quá sao? Cứ thấy cậu chủ hành động kì quặc, có dụng ý khác. Tự nhiên đưa hết tiền cho cô giữ, rồi cứ rút dần mỗi ngày năm mươi tệ… Cậu ấy không ngại phiền à?
Hay là… Cậu ấy đơn thuần chỉ muốn lấy cái kiểu xưng hô ông… ông… ông gì đó ra dọa cô một chút?
Không lẽ vẻ mặt bị sét đánh của cô thú vị thế sao? Cậu ấy có nhìn thấy đâu…
CHƯƠNG 26: CẬU CHỦ, TỔNG QUẢN BẢO MẪU VÙI DẬP EM!
“Tin nhắn của ông xã”.
“Sau giờ làm, chỗ cũ. From ông xã”.
Diêu Tiền Thụ càng lúc càng không quen cái di động của mình, nhất là lúc nhận được điện thoại và tin nhắn của cậ