
ất định phải hung như thế sao?Quan Ny Vi bĩu môi, trái tim ngọt ngào hòa tan. “Vậy tôi ngủ đây”. Cô an tâm nhắm mắt lại.“Ngủ ngon, Duệ”.Nghe cô kêu như thế, tim anh cũng không kiềm chế nỗi mà đập mãnh liệt.“. . . . . . Ngủ ngon.”“Duệ ca ca, anh thật quá đáng, tại sao không để ý tới em? Thật quá dáng……..”Đem khuya, Đinh Nhược Du một mình tới quán bar, một ly rồi lại một ly rượu mạnh, hi vọng có thể làm cô quên tất cả.“Anh có biết không? Em thật ra rất thích……..rất thích anh………..”.Cô thật thích anh, lần đầu tiên gặp anh cô liền biết mình thích anh, lúc ấy trong mắt cô, anh là đẹp trai nhất, cao lớn uy vũ, tuyệt đối có thể làm kỵ sĩ bảo vệ cô.Nếu không phải vì cái đêm nhiều năm về trước anh bị người khác hủy dung, bọn họ nói không chừng đã sớm kết giao, không phải như hiện tại là loại quan hệ anh em mập mờ này.Liền cái nhìn kia, cô liền biết đời này mình nhất định phải dựa vào anh.Cô không dám nhìn thẳng anh sợ sự ghét bỏ từ đáy mắt sẽ làm anh tổn thương, cho nên cô tình nguyện cách xa anh cùng một đám bằng hữu lưu luyến ở quán rượu.“Nhiều năm qua có phải hay không anh đều trách em?”. Đinh Nhược Du cằm ly rượu đối nam nhân không ở trước mặt mà nói. “Thật xin lỗi, thật xin lỗi…….”Cô nức nở, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.Đêm hôm đó nhìn anh ôm Quan Ny Vi khổ sở gào thét cô mới hiểu được thì ra mình còn thích anh nhiều lắm.Cô thật sự ghen tị với nữ nhân kia, vì cô ấy mà Duệ ca ca đau lòng như phát điên.“Duệ ca ca, anh yêu cô ấy sao? Anh không cần em nữa sao? Em không muốn, không muốn……….”. Cô vừa gào khóc vừa rót đầy ly rượu.Rượu làm thần trí cô mê mang nhưng không cách nào xóa đi hình ảnh của anh — người nàng yêu nhất, cũng chẳng biết tại sao ấn ký trên mặt anh lại biến mất khôi phục là bộ dáng tuấn mỹ như xưa.Không đúng, so với trước kia anh càng đẹp mắt, còn có nhiều hơn mấy phần khí khái của người trưởng thành khiến tâm cô càng hốt hoảng.“Thế nào, cần một người bồi ngươi uống rượu sao? Tâm tình không tốt?”. Một đạo thanh âm trầm thấp vang bên tai cô.Cô quay đầu lại, trong lòng chấn động, cô cho là Duệ ca ca nhưng qua mấy giây mới nhận rõ là không phải.“Là ngươi? Ngươi là……Robert, đúng không?”. Cô say đến mức nói đều không rõ.“Thật vinh hạnh ngươi còn nhớ rõ ta”. Robert tà tứ mỉm cười. “Đêm hôm đó ngươi vội vã về nhà, không chịu nghe lời ta, ta còn tưởng ngươi đối với ta ấn tượng còn không tốt đấy”.“Thật xin lỗi”. Cô mờ mịt giải thích. “Đêm hôm đó, ta là vội về xem Duệ ca ca”.Nhưng nếu biết sẽ bắt gặp cảnh kia, sau đó lại xảy ra một đống việc vớ vẩn có chết nàng cũng không trở về.“Sớm biết sẽ thế này, ngày đó ta thà lưu lại nói chuyện với ngươi…….”. Nói xong, cô lại bắt thút thít khóc.“Thế nào?”. Robert nhíu mày. “Đã xảy ra chuyện gì?”.“Đều do Duệ ca ca……Ô….Anh ấy mắng ta”. Cô vịn tay áo hắn, tựa như bắt được phao cứu sinh, đối với hắn bày tỏ tất cả. “Từ nhỏ đến lớn, anh ấy chưa bao giờ nặng lời với ta cư nhiên bây giờ lại vì nữ nhân khác mà hết lần này tới lần khác mắng ta, ngươi nói, có phải hay không rất quá đáng?”.“Thật sự rất quá đáng”. Robert cùng chung mối thù gật đầu. “Ngươi cùng hắn lớn lên từ nhỏ, nữ nhân kia coi là cái gì chứ?”.“Đúng vậy, cô ấy tính là cái gì chứ?”. Đinh Nhược Du khổ sở gạt lệ.“Không biết nữ nhân kia từ đâu xuất hiện nhưng giống như Duệ ca ca rất thích cô ấy”.“Hắn thích cô ấy sao?”. Robert quỷ dị giương môi, ánh mắt lóe lên một tia ác độc, nhìn Đinh Nhược Du.“Ngươi có muốn cho nữ nhân kia vĩnh viễn biến mất hay không?”“Biến mất?”. Đinh Nhược Du không hiểu.“Chính là tiêu diệt cô ấy”.“Cái gì?!”.“Đừng bị dọa thành bộ dáng thế này chứ”. Robert buồn cười, đưa tay nâng cằm của cô. “Chẳng lẽ ngươi không muốn cô ấy rời khỏi Duệ ca ca sao?”.“Ta cũng rất muốn như vậy, nhưng……….”. Đinh Nhược Du kinh hãi, đột nhiện cảm thấy người đàn ông tóc vàng trước mặt vô cùng đáng sợ,Hắn không vui nheo mắt lại. “Thế nào? Ngươi sợ?”.“Ta…không phải”. Cô hất tay hắn ra, rót tiếp một ly rượu. “Ta thật sự rất ghét cô ấy, nhưng là tiêu diệt có hay không nghiêm trọng?”.“Như vậy ngươi tình nguyện trơ mắt ra nhìn nữ nhân kia cướp đi nam nhân của ngươi?”. Robert khiêu khích.Đinh Nhược Du ngẩn ra.“Ngươi nhìn ta”. Hắn ra lệnh.“Hả?”.“Nhìn vào mắt ta!”. Hắn cất giọng.Cô sợ hãi, quay đầu. “Ngươi làm cái gì?”.“Nghe, mặc kệ ta nói cái gì, người đều phải theo ta thực hiện”. Nhìn chằm chằm cô, đôi mắt hắn ra vẻ quái dị.Cô ngừng thở, kinh ngạc nhìn vào mắt hắn.Hắn nâng mặt cô, giọng nói trở nên dịu dàng. “Đồng ý với ta, ngươi sẽ nghe lời, hử?”.“…….Ta sẽ nghe lời, ta sẽ làm theo lời ngươi…” Chương 9Trải qua ba ngày tịnh dưỡng, Quan Ny Vi gần như đã hoàn toàn bình phục vì thế Giang Phong Duệ mới có thể an tâm quay về công ty, không ngờ kết quả lại là hù dọa một đám chủ quản cao cấp trong phòng họp.Người đàn ông tuấn mỹ này là ai vậy?Chốc lát, trong phòng đầy tiếng xì xào bàn tán. Lát sau rốt cuộc cũng có người tinh mắt nhận ra, người này không phải là tổng giám đốc đại nhân của bọn họ sao? Sau có thể trở nên thế này, còn vết sẹo xâu xí đâu mất rồi?Ông trời ạ, hắn khi nào thì trở nên đẹp trai thế chứ? Tuy là nói những n