
sự sợ…”“Anh đang chăm sóc Vi Vi”. Anh cắt đứt lời cô.Cô cũng lên giọng. “Lại vì cô ấy!”. Ngữ điệu tràn đầy oán hận.Giang Phong Duệ cau mày.“Cô ấy là vì cứu em mới bị thương”.“Em biết rõ, coi như em thiếu cô ấy một cái nhân tình”. Cô miễn cưỡng hừ nhẹ. “Nhưng người thiếu là em, anh nói cho em biết cô ấy đang ở bệnh viện nào em có thể đi xem, không cần anh thay em báo ơn”.Anh không phải đang báo ơn. Giang Phong Duệ không vui mím môi, hít sâu một cái, cố gắng bình tĩnh lại.“Không sao, chuyện ngày đó nhất định em cũng đã bị hù sợ vì vậy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt đi”.“Em không muốn!”. Đinh Nhược Du phản bác. “Trừ phi anh về nhà với em”.“Em nghe lời đi, Nhược Du…..”“Em nói em không muốn! Anh tại sao vẫn chưa trở lại? Còn phải ở bên cạnh bồi nữ nhân kia sao?”.“Cái gì nữ nhân kia? Cô ấy có tên!”. Giang Phong Duệ gần như mất khống chế mà quát.“Anh……lại hét với em”. Đinh Nhược Du phát hiện anh tức giận, ủy khuất nói.“Sao anh lại quan tâm cô ấy như thế? Cô ấy đã sử dụng phương pháp gì đến quyến rũ anh……….”.“Nhược Du!”. Anh tức giận mà rống lên trong điện thoại.Cô bị hù sợ không dám tiếp tục lên tiếng.“Em tại sao lại biến thành như vậy? Trước kia em thiện lương, biết hiểu biết thông cảm cho người khác, tại sao hiện tại lại nói lời n
hư thế? Vi Vi cứu em một mạng, nói như thế một chút em cũng không thấy áy náy sao?”. Anh giận dữ mắng cô.“Em………….dĩ nhiên rất cảm tạ cô ấy”. Đinh Nhược Du ngập ngừng.“Như vậy thì nên thể hiện một chút thành ý, đừng có nói với tính khí như vậy nữa, có được hay không?”.“Duệ ca ca, anh………vì sao lại giận dữ như vậy?”.. Đinh Nhược Du nghẹn ngào. “Anh chán ghét em sao?”.Giang Phong Duệ sửng sốt, một lúc lâu giọng điệu có chút hòa hoãn.“Anh không cố ý”.“Duệ ca ca, anh thật quá đáng……..” Đinh Nhược Du khóc thú thít đầu bên kia điện thoại.Giang Phong Duệ nghe chỉ thấy tâm phiền ý loạn, cửa thang máy mở ra, anh vội vã nhìn lên nóc nhà tìm kiếm, đồng thời lên tiếng trấn an cô.“Em đừng suy nghĩ lung tung, chờ anh trở về rồi nói tiếp.”Anh cúp điện thoại, trở vào thang máy tiến lên tầng cao nhất. Đúng như anh suy đoán, Jarvis mang Quan Ny Vi bay lên nóc nhà, thân thể hai người dựa vào rất gần, tư thái thân mật không biết đang nói gì với nhau.Ngực anh nhất thời dâng lên một vò dấm chua, vội vàng chạy tới, kéo tay Quan Ny Vi.“Không cho phép cô rời khỏi tôi! Cô không phải muốn lợi dụng tôi để dẫn dụ Robert hiện thân sao? Vậy thì cứ tiếp tục lợi dụng đi, không cho phép cô đi cùng hắn!”.Cô nhìn anh, tròng mắt sáng lên tỏ ra rất vui vẻ nhưng thái độ điên cuồng ra lệnh của anh khiến cô khó hiểu.“Anh nói cái gì? Tôi đâu có nói sẽ rời đi”.“Gì?”. Giang Phong Duệ ngơ ngẩn, mắt thấy Quan Ny Vi cùng Jarvis cũng dùng ánh mắt quái dị nhìn mình, nhất thời cảm thấy vô cùng ngượng ngùng.Nghĩ lại hành động của mình giống như ăn nhầm giấm chua, thật là ngây thơ.Anh quẫn bách chống đỡ mặt mũi.“Tên kia…..mang cô lên nóc nhà làm gì?”.“Jarvis chẳng qua là lo lắng đến hỏi một chút tình huống của tôi mà thôi”. Quan Ny Vi mỉm cười.“Tôi nói cho hắn biết thương thế của tôi đã tốt lên rất nhiều”.“Mới là lạ! Cô căn bản còn vô cùng yếu ớt”. Jarvis châm chọc, chuyển sang nhìn Giang Phong Duệ, tròng mắt thoáng qua một tia lạnh lùng.“Ta cảnh cáo ngươi, thời gian này phải tận lực chăm sóc cô ấy, nếu không ta sẽ không để yên cho ngươi”.Nói như vậy, Quan Ny Vi có thể ở lại bên cạnh anh?Giang Phong Duệ trong lòng mừng như điên nhừng mặt ngoài lại tỏ vẻ ngạo nghễ.“Chuyện này ngươi không phải lo, ta nhất định sẽ bảo vệ nàng”.Jarvis cười như không cười, đôi mắt sắc bén nhìn chằm chằm Giang Phong Duệ giống như muốn nhìn thấu nội tâm anh. “Ký hiệu trên mặt ngươi biến mất rồi sao? Là Quan Ny vi giúp ngươi tẩy? Thật không hiểu ngươi có điểm gì tốt lại khiến cho cô ấy vì ngươi làm những thứ này?”.Anh mím môi không nói, Jarvis cũng thôi châm chọc anh, mở rộng đôi cánh màu đen bay lên không trung, chốc lát liền biến mất trong bóng đêm.Giang Phong Duệ nhìn về phía Quan Ny Vi, cô đối anh cười, sóng mắt dịu dàng khiến tâm anh run động. Lúc này, anh mới phát hiện tay mình còn nắm chặt tay cô vì vậy liền lúng túng buông ra, bỗng nhiên thân thể cô lay động muốn ngã.“Cô làm sao vậy?”. Anh kinh hãi, vội vàng đỡ cô.“Không có gì, chỉ có chút choáng mà thôi”. Cô dí dỏm le lưỡi. “Tôi rất khỏe, anh an tâm”.Cô muốn anh như thế nào an tâm đây?Anh cau mày trừng cô, hai tay mở ra, chặn ngang bế cô lên.Cô giật mình. “Này, anh làm gì thế? Mau thả tôi xuống, tôi…..rất nặng đó”.“Cũng không phải là lần đầu tiên, cô nặng bao nhiêu không lẽ tôi không biết?”. Anh lầu bầu, đem cô ôm chặt vào trong ngực. “Câm miệng, không được nói chuyện, ngoan ngoãn ngủ đi”.Cô mở to mắt, ngây ngốc nhìn anh, nhìn gương mặt đầy nghiêm nghị, chiếc cằm với đường cong khí phách, đột nhiên cảm thấy anh rất đẹp trai, đẹp trai đến nỗi khiến gương mặt cô đỏ bừng, trái tim theo đó cũng lỗi nhịp.Cô rũ mắt xuống, không dám nhìn thẳng anh. “Nếu tôi ngủ anh còn có thể ở cạnh tôi sao?”.“Nói nhảm! Động một chút là có người muốn cướp cô đi, tôi không ở bên cạnh làm sao canh giữ được cô?!”.Ai, anh nói chuyện nh