Cắn anh không hề sai

Cắn anh không hề sai

Tác giả: Ôn Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322590

Bình chọn: 7.00/10/259 lượt.

“Tại sao?”

“Vi Vi muốn học ba lê, ở nhà trẻ có một bạn gái biết múa ba lê, thật là xinh đẹp, Vi Vi cũng muốn giống bạn ấy.”

“Đứa nhỏ ngốc, con so với bất kì đứa trẻ nào cũng xinh đẹp hơn gấp mấy trăm lần!”

“Nhưng Vi Vi thích múa ba lê, mẹ, nếu Vi Vi biết múa, nhất định sẽ đáng yêu hơn, đúng không?”.

“Con bây giờ đã rất đáng yêu rồi, mẹ thật yêu con!”

“Vi Vi cũng yêu mẹ nhất ~~”

Đúng vậy, cô thật yêu mẹ. Thật sự là rất thích, bởi vì mẹ là người hiểu rõ cô nhất, mỗi ngày mẹ sẽ giúp cô tết tóc, giúp cô ăn mặc như một cô công chúa nhỏ.

Cô thích mẹ nhất.

Nhưng tại sao, mẹ lại cho rằng cô hận bà đây?

“Cầu xin cô không nên hận ta…….Không, muốn hận ta cũng được, nhưng xin cô đừng nhắm vào con của ta, Thiến Thiến, còn có em trai nó, đều là bảo bối tâm can của ta, ta van cầu cô bỏ qua cho bọn chúng………..”

Không phải vậy, cô không hận mẹ, ai tới thay cô giải thích một chút? Cô thật sự không hận_____

Nghe tiếng khóc buồn bã của mẹ, Quan Ny Vi không biết làm sao, cô muốn giải thích rõ, nhưng từ ngữ lại nghẹn ở cổ họng, không thốt ra được, cô chỉ cảm thấy thật đau, nhưng không biết phải làm gì.

“Người phụ nữ này! Rốt cuộc nói hươu nói vượn gì vậy?” Vào thời điểm cô khó chịu nhất, Giang Phong Duệ bỗng đứng ra, vì cô mà biện bạch. “Sao bà lại cho rằng Quan Ny Vi tới tìm con cái của bà gây phiền toái? Cô ấy không thể tới thăm em trai, em gái của mình sao?”

“Đó không phải em trai, em gái của nó, bọn chúng không phải!” Phương Đình hoảng sợ gào thét.

“Tại sao không phải?” Giang Phong Duệ lên án mạnh mẽ. “Chẳng lẽ Quan Ny Vi không phải do bà sinh ra?”

Phương Đình sửng sốt. “Nhưng nó_____”

Giang Phong Duệ trừng mắt, hận không thể xuyên thủng người phụ nữ trước mặt này, ngực phập phồng mãnh liệt, anh cắn chặt răng, đè nén kích động muốn xông lên cho người phụ nữ này một bài học.

“Không cần coi cô ấy như quái vật.” Anh lạnh lùng nói, từng câu từng chữ. “Cô ấy cũng là con ruột của bà, thân là một người mẹ, bà không đủ tư cách để nhận sự yêu thương của cô ấy, bà biết không?”

“Tôi……” Phương Đình bị giáo huấn, không biết phải làm sao, hoảng hốt đưa tay lên ngực.

Giang Phong Duệ không để ý tới bà ta, tự mình dắt tay Quan Ny Vi. “Chúng ta đi thôi, người phụ nữ này không đáng để cô tới thăm.”

Quan Ny Vi không phản kháng, sững sờ để anh dắt cô ngồi vào buồng xe, nhìn anh ngồi lên ghế tài xế, nhanh như chớp lái xe rời đi, đến ven đường đột nhiên dừng lại, tay nắm thành quyền dùng sức đánh vào vô lăng.

“Cô thật ngu ngốc!” Anh bất ngờ quay đầu nhìn về phía cô rống giận. “Tại sao phải đến chỗ đó để tự rước lấy nhục? Cô không biết người phụ nữ kia sẽ đối xử với cô như vậy sao?”

Cô ngơ ngẩn, nhìn vẻ mặt giận dữ của anh, thật lâu sau, mới phát ra câu trả lời. “Là anh nói, con người không thể đơn độc sống trên thế giới này.”

Anh nghe vậy, nhất thời cảm thấy tức cười.

“Cho nên tôi mới nghĩ, tôi nên đi nhìn bà ấy một chút, dù sao bà ấy cũng sinh ra tôi.” Cô chua xót giải thích.

Giang Phong Duệ giật mình nhìn cô, hồi lâu, khàn khàn mở miệng. “Coi như bà ta sinh ra cô, cô biết rõ bà ta sẽ đối xử với cô thế nào, còn đi nhìn bà ta, chỉ làm mình bị thương mà thôi, không phải sao?”

“Bị thương? Sao lại như vậy?” Cô kinh ngạc. “Bà ấy không thể thương tổn được tôi.”

“Tôi không nói thân thể, là nơi này.” Anh chỉ chỉ ngực mình.

Anh nhất thời ảo não, không vui lầu bầu. “Tôi cũng không tin cô vừa rồi một chút cũng không đau lòng.”

Đau lòng? Đó là cảm giác gì? Quan Ny Vi giật mình vuốt ve buồng tim của mình, nơi này thật sẽ bị thương sao?

“Có thể bởi vì………tôi không phải là con người.” Cho nên lòng của cô sẽ không bị thương, không cảm giác được đau, bởi vì cô không phải “người bình thường” trong miệng của mẹ, cho nên…….Ai,tối nay đến tột cùng là vì sao cô phải đến tìm mẹ đây? Dù sao cô cũng không phải là người, coi như cô đơn, thì vẫn có thể sống tốt trên thế giới này, không phải sao?

Cô cùng loài người không giống nhau, giống như mẹ nói, không giống………….

“Coi như cô không hoàn toàn là con người, nhưng vẫn sẽ đau lòng.” Giang Phong Duệ đột nhiên nói nhỏ.

Cô chấn động. “Sao lại nói như vậy?”

“Bởi vì cô đang chảy nước mắt.” Anh ý vị sâu xa nhìn cô nói.

Cô ngạc nhiên, lúc này mới giật mình cảm thấy bên má đang chậm rãi chảy xuống một vệt nước ướt át.

“Cô cũng không phát hiện ra sao?” Trong lời nói của anh, hàm chứa ý tứ không đành lòng.

Trái tim cô thoáng chốc như bị bóp chặt.

Cô thật sự khóc sao? Năm đó năm tuổi, mẹ đem cô giao cho cha, cha lại mang cô đến cơ quan nghiên cứu, cô khóc ròng tận mấy tháng, sau đó, nước mắt dường như đã cạn khô, sau này bất kể huấn luyện khó khăn gian khổ cỡ nào, cô cũng không rơi một giọt lệ.

Cô cho rằng, mình đã không còn nước mắt nữa rồi.

Thì ra, cô vẫn biết khóc……

“Lau đi.” Giang Phong Duệ rút khăn giấy, thô lỗ ném cho cô. “Đừng khóc, tôi mua kem cho cô ăn.”

Nước mắt lần nữa tròng quanh, cô cảm thấy có chút đau lòng, nhưng lại ngọt ngào, tựa như sô cô la đang tan chảy. “Anh……nghĩ tôi là đứa bé năm tuổi chắc?”

“Cô thật sự rất ngốc, biết không?”

Giang Phong Duệ nhìn cô gái bên cạnh mình, cô


Ring ring