Cắn anh không hề sai

Cắn anh không hề sai

Tác giả: Ôn Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322644

Bình chọn: 10.00/10/264 lượt.

y lại ngoại lệ?”

“Bởi vì…….” Cô lúng túng chớp mắt mấy cái, gương mặt như nhuộm thêm sắc hồng, càng nhìn càng thấy giống một con búp bê xinh xắn đáng yêu. “Ai, tôi cũng không biết nữa…., nói không chừng có liên quan đến việc hút máu của anh?”

“Cái này thì liên quan gì đến việc hút máu của tôi chứ?” Anh kinh ngạc hỏi lại.

Cô cứng họng, không lên tiếng, qua một hồi lâu mới ảo não hất hàm. “Tóm lại gần đây tôi dường như có chút thay đổi kỳ lạ, cũng đều tại anh.”

“Ý cô là máu của tôi có vấn đề?” Anh tự giễu.

Máu của anh có phải có vấn đề hay không, cô không xác định, nhưng kể từ khi gặp anh, cô quả thật có chút thay đổi. Ít nhất, ngày trước cô tuyệt đối sẽ không giấu diếm tình trạng sức khoẻ của mình với tổ chức, rõ ràng là thân thể đã hoàn toàn bình phục, nhưng cô lại báo cáo lại là mình cần nghỉ ngơi thêm một thời gian nữa.

Có lẽ đó cũng chỉ là nguỵ biện, chẳng qua là cô muốn ở bên cạnh người đàn ông này lâu hơn một chút.

Quan Ny Vi sững sờ nhìn chăm chú Giang Phong Duệ, anh bị cô nhìn đến nỗi có chút bối rối, “Thôi, không quan tâm nữa, ăn đủ kem rồi, chúng ta về nhà đi! Tôi không giống cô, không thể dựa vào loại đồ ngọt này để làm no bụng mình được.”

“Tại sao nhất định phải trở về mới có thể ăn cơm? Bây giờ chúng ta có thể mua đồ để ăn luôn mà.” Cô đề nghị, không thể nhanh như vậy mà kết thúc buổi tối tốt đẹp này được. “Ở công viên này, vừa ngắm trăng vừa ăn, được không?”

Cô cũng thật lãng mạn.

Giang Phong Duệ cười khổ, chỉ với gương mặt này của anh, ở trong công viên đã doạ một đám người đi đường, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở lại đây doạ người sao?

“Bên kia có bán xúc xích, anh chờ một chút, tôi đi mua.” Cô cắn một miếng hết chỗ bánh quế còn lại, vỗ vỗ tay, nhẹ nhàng đi về phía quầy hàng.

Cô vừa rời đi, để lại một mình Giang Phong Duệ đứng tại chỗ, anh chợt cảm thấy không được tự nhiên, bèn lánh vào chỗ bóng tối dưới tàng cây.

Dưới tình huống nửa ép buộc nửa khích lệ của cô, anh ngạo nghễ đi ra bên ngoài, bước đi giữa đám người, anh cho rằng mình đối với cái nhìn chăm chú khác thường của quần chúng đã miễn dịch, nhưng kỳ thật anh vẫn rất để ý.

Chỉ là khi đi bên cạnh cô, anh mới có thể giả vờ là chính mình không quan tâm, hiện tại cô đi rồi, một cỗ lạnh lẽo quỷ dị lập tức cuốn lấy toàn thân anh từ trên xuống dưới.

Chuyện gì xảy ra đây? Anh thế nào lại phụ thuộc vào một người phụ nữ? Cô có ở đây hay không, lại ảnh hưởng trực tiếp đến cảm nhận của anh như thế. Đây tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt, vô cùng không tốt, anh nhất định phải cách xa cô một chút……….

“Tôi về rồi!” Cô nhanh nhẹn trở lại trước mặt anh, nụ cười tựa như tia nắng sớm mai, làm lu mờ cả ánh trăng. “Đây, một phần xúc xích cho anh. Tôi còn mua cả coca nữa đó.”

“Chúng ta về đi thôi!” Anh đứng im, không chịu nhận phần thức ăn cô đưa.

“Tại sao?” Cô thất vọng cau mày. “Không phải nói ở đây ngắm trăng sao?”

“Tôi không có đáp ứng.”Giang Phong Duệ sưng mặt lên. “Thời gian bây giờ cũng không còn sớm nữa, Nhược Du đã đáp ứng với tôi hôm nay về sớm một chút, tôi không muốn lúc cô ấy về nhà mà không thấy người.” Dứt lời, anh không đợi cô phản ứng, xoay người rời đi.

Quan Ny Vi chăm chú nhìn bóng lưng cô đơn của anh, kỳ lạ thay lại thấy tráitim mình trống rỗng, vì không để cho người quan trọng nhất của anh cảm thấy tịch mịch, cho nên anh mới muốn về nhà ngay, tâm tình đó có thể lý giải như vậy, không phải sao?

Nhưng tại sao, cô lại cảm thấy có chút khó chịu? Cảm giác chua sót giống như trước khi ăn kem, đang phát tác trong lòng cô.

Cảm giác này thật đáng ghét.

Cô cau mày, yên lặng đi theo sau Giang Phong Duệ, ánh trăng kéo dài bóng của cô và anh, đôi lúc sẽ có chút thay đổi, nhưng phần lớn thời gian đều là hai đường thẳng song song.

Cô không cam lòng, cố ý nhích người, khiến hai cái bóng có thể thân mật dây dưa.

Chợt, cô thấy xuất hiện thêm một cái bóng thứ ba, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai mà xẹt qua,nhưng khi cô ngước mắt lên tìm kiếm thì không thấy bóng dáng người kia đâu nữa.

Trong đầu cô chợt loé. Đã đoán được cái bóng kia thuộc về người nào, thần sắc trầm xuống, vội vã đi về phía Giang Phong Duệ, nắm bờ vai của anh.

“Cô làm gì vậy?” Anh sửng sốt.

“Anh nghe đây, tuyệt đối không được rời khỏi tầm mắt của tôi.” Cô nghiêm túc dặn dò. “Đặc biệt là vào buổi tối, nhất định phải để tôi theo sát anh.”

“Tại sao?”

“Bởi vì………Tôi là vệ sĩ của anh!” Cô cười đến ngọt ngào tươi sáng. Chương 6“Thật không hiểu nổi anh ấy muốn gì ở cô ta chứ? Quả thật không hiểu nổi mà!”Trong ánh đèn mờ ảo của vũ trường sau khi đã thấm mệt Đinh Nhược Du mới quay về chỗ ngồi tiếp tục oán trách.“Chưa đủ nữa?” Bạn cô cũng nghe đến phát chán. “Cả tối nay hầu như cậu toàn oán trách cô gái đó bộ cậu ghét cô ta đến vậy sao?”Ghét, ghét, cực kỳ ghét!Ghét nhất chính là dung mạo xinh đẹp không gì sánh được của cô ta, hơn nữa vẻ đẹp đó còn pha chút quyến rũ của phụ nữ và chút mạnh mẽ của phái mạnh nữa chứ.Thật sự chưa từng gặp qua người phụ nữ nào lại đặc biệt như thế không biết Duệ ca có đủ sức chống lại lực hấp dẫn của cô ta không nữa?Vừa nghĩ tới


Duck hunt