Polaroid
Bút Kí Coi Mắt Của Boss

Bút Kí Coi Mắt Của Boss

Tác giả: Nguỵ Sương

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324565

Bình chọn: 10.00/10/456 lượt.

vội quá nên tôi không đem theo tiền, không phải là muốn tiết kiệm gì đâu…”“Cần tiền, không cần mạng nữa hả!”Hắn lại đau đầu bóp trán,“Nghe nói cô đi đến chỗ đó thì tôi… ngày mai tôi sẽ giết chết Lý Lạc.”Tôi giật nảy mình,“Đừng trách Lạc Lạc, cô ấy vốn là có ý tốt thôi.”“Hứ, không trách cô ấy thì trách ai. Cô ấy chỉ biết chăm chỉ mua sắm, cái khác đều không cần biết!”“Câu này thì đúng đó.”Tôi tán đồng.“Vậy cô còn đi được không?”Dịch Phàm đứng lên hỏi tôi.Tôi gật đầu:“Làm gì?”Ánh đèn sáng rực cùng với mỹ thực ngọt ngào đã đánh bay nỗi ám ảnh vừa nãy, khiến tôi đã hồi phục phần nào.“Vậy đi thôi, tìm một cửa hàng, cô không phải nói muốn mua đồ sao.”“Không có tiền sao cô không đến tìm tôi?”Trên taxi, Dịch Phàm hỏi tôi.“Anh keo như vậy, ngay cả mua vé khoang hạng nhất cho giám đốc mà còn tiếc nữa là…”Tôi lí nhí.Hai đạo ánh mắt có thể giết người của Dịch Phàm chiếu qua.“Không phải, là tôi sợ làm trễ nãi cuộc hẹn hò của anh.”Tôi vội giải thích.“Là ai lại nói tôi đang hẹn hò vậy!”Dịch Phàm dở khóc dở cười.“Hả? Không phải sao? Mấy ngày nay không phải anh ngày ngày ở bên cạnh cô gái người Nhật đó sao? Mọi người đều nói anh và cô ấy…”Dịch Phàm ngắt lời tôi:“Nghe người khác nói bậy bạ. Việc coi mắt của tôi không phải do một tay cô phụ trách sao, tôi có nói với cô là tôi hẹn hò với cô ấy à?”“Anh dẫn dụ ong bướm đến, tôi có thể ngăn cản được chắc.”Tôi buồn bực quay đầu nhìn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ.Nhìn một hồi, từ phản quang trong kính tôi phát hiện Dịch Phàm đang nhìn tôi, tôi quay đầu lại nhìn hắn, hắn lại làm như đang nhìn chỗ khác, lặp lại mấy lần như vậy, tôi không nhịn được bèn hỏi:“Dịch Phàm, anh có điều gì muốn nói với tôi phải không?”Hắn suy nghĩ một lúc rồi mới chậm rãi nói:“Thật ra, Yumichika với tôi chính là như vậy đó.”“Ờ.”“‘Ờ’, là ý gì? Sao cô không hỏi tôi, chúng tôi là sao.”Dịch Phàm hỏi ngược lại.“Còn không phải là ông chú nhà đầu tư phía Nhật muốn vừa đầu tư tiền vừa đầu tư con gái luôn sao. Việc tốt lành thế, còn không biết giơ hai tay ra đón nhận.”“Chưa từng gặp qua loại người như cô.”Dịch Phàm trừng tôi một cái,“Chuyện là như vậy đó, bất quá tôi không thích cô ấy.”“Sao vậy? Một cô gái cực tốt, cực xứng với anh đó.”“Cô ấy… hình như không thích cười cho lắm.”Dịch Phàm thành thật nói.“Cô ấy rất thích cười. Tôi thấy cô ấy đứng phía sau anh cứ cười suốt, rất thục nữ đó. Hồi nhỏ, ba tôi cứ huấn luyện tôi cười như thế, đáng tiếc, học không được.”Tôi ngửa tay lấy làm tiếc.“Tôi không thích.”Dịch Phàm lại nói.“Anh dựa vào cái gì mà không thích.”Tôi gấp lên,“Người ta nhu thuận hoà nhã, ánh mắt dịu dàng quả thật tôi thấy còn thương nữa là.”“Quá nhu thuận.”“Đó là cô ấy còn chưa thấy qua những việc囧(1)mà anh đã làm. Thấy rồi, cho dù là khuôn mặt than của con già cơ(2), cũng lộ ra ba mươi hai cái răng đó.”((1)囧: Một từ phổ biến trên trang mạng Trung Quốc, nhìn chữ thì giống như một khuôn mặt đang há hốc miệng. Chữ có nhiều nghĩa tuỳ trong trường hợp: Chịu hết nổi, hết thấu, kinh ngạc, sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi…(2)Mặt than của con già cơ: Mặt than ở đây là mặt lạnh, không biểu cảm, cảm xúc. Muốn biết rõ thì tìm con già cơ mà xem hén.)“Quan Tiểu Bội, tôi phát hiện cô không thể nuôi thả(3)được rồi, càng ngày càng mồm mép.”Dịch Phàm cười.((3)Nuôi thả: Nghĩa đen thì chữ sao nghĩa vậy, được gia súc được nuôi thả tự do, không đóng nhốt. Nghĩa bóng ý chỉ những đứa trẻ được ‘nuôi thả’, cũng chính là nói, để trẻ càng có điều kiện để phát triển hơn, cho trẻ sự tự do thoải mái, để trẻ có quyền tự chủ, quyền lựa chọn trong phạm vi rộng lớn hơn, giảm thiểu sự trói buộc, gò bó của gia đình, nhà trường, xã hội.)Tôi không thèm để ý tới hắn, đẩy cửa xuống xe. Ngọn đèn chói lọi ở giữa trung tâm mua sắm, làm cho những buồn bực trong lòng biến mất tăm.Dịch Phàm vỗ vai tôi nói:“Đi đi!”Tôi cảm thấy hắn giống như cởi bỏ vòng cổ của một con chó săn, chỉ về phía con thỏ trên núi hô lên“Đi đi”.Song… mặc kệ hắn đi, cuộc sống tốt đẹp như vậy mà.Kết quả lòng vòng cả buổi trời, cũng không mua được gì, tôi đành đi siêu thị mua chút nhu yếu phẩm. Lúc sắp tính tiền, tôi mới nhớ còn một thứ quan trọng chưa mua, nhưng mà Dịch Phàm đang ở đây…Tôi do dự một hồi, mới quyết tâm nói với Dịch Phàm:“Anh ra ngoài chờ tôi một chút được không? Tôi, tôi muốn mua một số thứ khác nữa.”“Còn cần gì nữa? Mua chung luôn được rồi.”“Cái đó…”Tôi liếc nhìn về phía kệ hàng,“Anh vẫn là ra ngoài đợi tôi đi, tôi đi chút rồi ra liền.”Dịch Phàm cúi đầu nhếch mép cười, tiến hai bước cầm lấy một bịch băng vệ sinh hỏi:“Cần cái này phải không?”Mặt tôi lập tức đỏ bừng không biết phải nói làm sao cho tốt nữa.Dịch Phàm vẫn còn cười, so sánh giữa hai bịch không cùng loại:“Tôi nghe nói nhãn hiệu này dùng tốt hơn.”Tôi囧lớn hơn, cái này là thứ anh cần biết sao!Tôi tuỳ tiện lấy hai bịch quăng vào trong xe đẩy, đầu không ngẩng chuẩn bị đi.Dịch Phàm lại lật giở nhìn một lát:“À, cô thích nhãn hiệu này à, đã nhớ rồi.”Đã nhớ con khỉ chứ đã nhớ gì! Anh nhớ cái này làm gì?!Dịch Phàm lại nói:“Có điều, Tiểu Bội, sao cô toàn lấy loại ban ngày vậy? Có cần đổi mấy bịch ban đêm không? Dường