
không một cử động, nét mặt hoàn toàn không thay đổi… Yến Chi lập tức ngồi xuống, sát cạnh Phong, cố nhích người về phía Phong càng gần càng tốt.
– Anh thật sự… không nghe thấy sao? Hay cố tình không nghe? Anh ghét em à? – Ở cự li rất gần, Chi cố ngắm kĩ từng đường nét trên khuôn mặt Phong, nhìn không chớp mắt.
Bỗng, Phong từ từ mở mắt và hơi quay đầu.
Hai đôi mắt chạm nhau trong vài giây…
Một đôi mắt màu cafe đặc lạnh lùng nhìn…
Một đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp rồi bối rối cúi xuống… Chi biết ở khoảng cách gần thế này, quá đủ để người đối diện thấy hết sức hấp dẫn của mình…
Đương nhiên, là bất kì thằng đàn ông nào, trừ Chấn Phong!
Cậu đứng dậy và chân bước đi… ở đây không thể yên tĩnh được.
– Ơ…ơ anh…
Phong trở lại bữa tiệc, định nhanh chóng ra cửa và trở về phòng, nhưng cũng như tất cả khách tham dự, Phong phải dừng lại và mắt nhìn về hướng… một thiên thần đang xuất hiện…
Tiếng xôn xao vẫn không ngớt… Hải Băng sắp bước xuống sàn, những bước chân thật nhẹ từ đôi bàn chân trần.
Một phép lịch sự, một thiếu gia bước đến, mắt vẫn nhìn chăm chăm vào khuôn mặt bí ẩn ấy… Còn tay đang đưa lên như muốn thành hoàng tử của bữa tiệc, khi bàn tay mình may mắn được đỡ lấy bàn tay công chúa.
Mọi người đang nín thở để chờ giây phút thật đẹp diễn ra. Nhưng vị thiếu gia liều lĩnh ấy đã mừng hụt… khi Băng bước xuống lướt qua người hắn, không một ánh nhìn liếc đến, gương mặt lạnh băng và kiêu kì…
Xôn xao… Xôn xao…
Băng đứng trước mấy chục con mắt tò mò… Và không để một thiếu gia nào có cơ hội thêm nữa, Khang đã chen qua đám đông bước lại gần người đẹp. Đương nhiên Khang đủ thông minh để hiểu với Băng, không nên đưa tay để chờ đợi bàn tay cô đặt vào. Khang cúi xuống nắm lấy bàn tay đang núp sau những lọn vải mềm.
– Thứ lỗi vì đã để mọi người chờ lâu… đây… là người tình của tôi!
– Ồ…
Tiếng bàn tán lại nổi lên, các thiếu gia bạn Khang đang cố nhớ xem cô người tình của Khang lần này có thể là tiểu thư quyền quý nhà ai… Dù chưa thấy rõ mặt nhưng ai cũng đoán được đó là một cô gái đẹp, còn đẹp cỡ nào thì…
– Thật may vì thiếu gia nhà Lâm Chấn không phải kẻ nói suông như tôi đã nghĩ…. – Davinci Uyliam đang bước đến, mắt hắn không rời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng.
– Kìa ngài Uyliam? Ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống ấy là sao?
– Là sao à? Lâm Chấn Khang này, cậu nói coi trước một cô gái đẹp… cậu muốn gì?
Davinci đã tiến sát Hải Băng, mắt hắn vẫn nhìn cô không chớp… hắn nâng một bàn tay Băng lên và hôn nhẹ.
– Lần đầu tiên được biết người đẹp, rất hân hạnh. Nói cho anh được không? Em là ai và đến từ đâu?
Bàn tay Davinci đang đưa lên… vuốt nhẹ trên mái tóc dài… những ngón tay tiếp tục đưa lên nhưng chưa thực hiện được ý định tiếp theo thì Khang đã kéo Băng về sau mình, làm tay Davinci bỗng trở nên hụt hẫng giữa không trung…
– Quá rồi đấy, ngài Uyliam!
– Cậu làm tôi mất hứng quá… Chí ít, cũng nên để mọi người ở đây chiêm ngưỡng toàn bộ khuôn mặt của “nàng”!
– Tôi chắc chỉ đôi mắt nâu sau chiếc mặt nạ này đã đủ làm ngài và đám bạn tôi … quá phiêu rồi…Chiếc mặt nạ này được mở ra nữa, ở đây sẽ xảy ra… hỗn chiến mất…
– Ồ… cậu nói vậy làm tôi nảy sinh một ham muốn tột cùng lúc này… “nàng” sẽ trở thành của tôi!
Khang nhếch mép cười:
– Ngài nghĩ tôi dễ dàng để điều đó xảy ra? Vậy ngài… đang mơ đấy à?
Cả căn phòng cười rộ lên…
CHAP 16
[16'>
CHƯƠNG V: CHỌN LỰA
Davinci khẽ mỉm cười, mắt vẫn chưa chịu rời khỏi khuôn mặt đầy bí ẩn của Băng.
– Nhiều lúc thay đổi sẽ cho cảm giác thú vị. Thế nào? Cậu với tôi hoán đổi… người tình một đêm??
– Ngài Uyliam, tôi không thích những vụ làm ăn mà đối phương hời hơn mình… Tôi từ chối! Cô gái này là bí mật của tôi và chỉ của tôi thôi! – Khang chợt siết lấy bàn tay Băng hơn.
– Ngài càng làm tôi tò mò đấy, khiến thiếu gia nhà Lâm Chấn muốn giữ làm của riêng, chắc hẳn không phải cô gái tầm thường. Nhưng …trước giờ tôi đã nghe khá nhiều người nói về cậu con đầu của ông trùm Lâm Chấn Đông, một kẻ tham vọng và bất chấp thủ đoạn để có được quyền lực…
– Ngài đang có ý gì?
– Tôi chỉ muốn biết…cậu – một thằng đàn ông trưởng thành đầy tham vọng, tiền, quyền và đàn bà… cậu chọn gì?
– Cả ba, thưa ngài!
– Đôi lúc vẫn phải lựa chọn đấy… Ra giá đi, một đêm thôi, vì cô gái bí ẩn kia, tôi chấp nhận một cái giá không dễ dàng.
– Có vẻ tiền của ngài quá dư thừa. Nhưng chắc phải xin lỗi tiếp vì tiền tôi cũng không thiếu. Để báo chí biết tôi đem người tình ra đổi lấy tiền, chắc tôi sẽ thành kẻ buôn người mất.
– Thật may vì cậu chưa nói rằng, cô gái ấy… là vô giá. Được rồi. Tôi sẽ kiên nhẫn cho cậu sự lựa chọn thứ hai: Hoặc là mất cô gái đó một đêm, hoặc là giấy thông hành cho tất cả các vụ làm ăn của cậu khi đi qua bất kì một trạm hải quan nào trong nước, cộng thêm sự giúp đỡ của ba tôi trong giao dịch sắp tới của ba cậu với Liên Bang. Đây sẽ là cơ hội lựa chọn cuối cùng của cậu… nếu làm tôi không vừa ý lần nữa… tôi là kẻ thù dai đấy…
Tiếng xôn xao lại nổi lên… các thiếu gia có mặt đều hiểu trong cuộc trao đổi này, Lâm Chấn Khang quá hời. Khang muốn kết giao với Davinci thực ch