
rời thì mưa mà con để em chạy ra ngoài… em bị ốm thì biết làm sao?
– Là tự ý con mà mẹ… anh dầm mưa đi tìm con đấy thôi… người bị ốm là anh kia kìa…
Vút… vút…
– Phong! Con không mở miệng ra phải không?
– Mẹ đừng đánh anh nữa… anh đau mà…
Vút… vút… – Vẫn không mở miệng ra xin lỗi. Xem con lì tớ mức nào… (vút…vút….). Đứa con bất hiếu này… bất hiếu!!!
– Mẹ! Anh chảy máu rồi… mẹ đừng đánh nữa mà… hu…hu…hu…
– Mày im đi! Mỗi lần mày nói tao càng bị đánh nhiều hơn thôi!
Chát!!!
– Con dám to tiếng với em sao??? Con không trông được em mà còn dám to tiếng quát em???
– Nó có phải trẻ lên ba đâu! Nó bằng tuổi con và con cũng là con trai mẹ đấy!
Chat!!!
– Im ngay! Mẹ không có đứa con như mày! Mày sinh ra là để bảo vệ Chấn Nam! Và chỉ thế thôi!
– Vậy sao mẹ không mướn vệ sĩ và giết quách con đi?
– Không được! Mày quên mẹ đã nuôi nấng mày khó khăn thế nào à? Thằng bất hiếu…
– Thì ra mẹ còn nhớ con là con trai mẹ đấy!
…
– Chấn Nam? Con sao thế? Con mệt à?
– Chỉ hơi hơi thôi mẹ… mẹ và anh đừng cãi nhau nữa…
– Phong! Con còn đứng đó được sao? Đi mua thuốc cho em đi!
– Con biết rồi!
– Mẹ… mẹ đừng bắt anh đi… trời còn mưa to lắm…
– Phải phạt nó vì nó làm con trai mẹ mệt thế này…
– Anh không phải con trai mẹ sao?
– Chấn Nam à… con ngoan quá… mẹ yêu con nhất… chỉ yêu con thôi…
– Anh nghe thấy đấy mẹ… anh sẽ buồn lắm…”
Chấn Phong choàng tỉnh, bật dậy trên giường.
Mồ hôi ướt đẫm áo sơ mi, Phong thở dốc, hơi thở gấp gáp và bấn loạn. Xung quanh tối đen như mực, bóng đêm bao trùm với sự tĩnh lặng đến gai người…
Mưa!
Tiếng mưa đêm vọng về từ đâu đó xa… rất xa…
Tiếng mưa ù ù bên tai Phong…
Mắt cậu bỗng… mở căng. Hai bàn tay siết chặt lại… người Phong run lên…
….
” – Phong à… mẹ sợ lắm… sợ phải bỏ em con lại một mình… sợ một ngày không được nhìn thấy Chấn Nam nữa. Nó quá hiền lành và tin người, nó không thể tự bảo vệ cho bản thân. Mẹ muốn chăm sóc và ôm Nam mãi mãi… Nhưng Phong à, mẹ mệt mỏi quá rồi… mẹ không chịu nổi cuộc sống này nữa… Mẹ ích kỉ quá, phải không?
– Phong! Con đã bao giờ hận mẹ chưa? Con có bao giờ ghét mẹ không? Chưa từng đúng không? Mẹ biết… con yêu mẹ lắm… yêu rất nhiều… Nhưng xin con… hãy chuyển tình yêu ấy sang em con… Mẹ không thể tiếp tục tồn tại trên cõi đời này nữa… Người mẹ lo lắng và nhớ nhất… là Chấn Nam. Xin con… Phong à… Hãy thay mẹ… thay mẹ… bảo vệ Chấn Nam… Hãy gánh hết trách nhiệm lên vai con… Hãy làm luôn phần việc của em trai con… Giúp đỡ ba…
– Phong! Sao còn nhìn mẹ với ánh mắt đó??? Phong… Mẹ mệt quá… Mẹ muốn ngủ… Mẹ ngủ trong vòng tay con được không? Khi Chấn Nam tỉnh giấc, hãy nói với em rằng… mẹ yêu em rất nhiều… rất rất nhiều……”
….
” Mẹ… ngủ sao? Mãi mãi không tỉnh dậy… phải không? Lâu quá rồi… con không được ôm mẹ thế này… Giờ… mẹ hiền quá!!! Con muốn được nghe giọng nói của mẹ lần nữa… dù… mỗi lần mẹ nói, mẹ nhìn con… tim con đều rất đau… Con muốn được nhìn mẹ thế này hơn… Giống như… mẹ là của con… chỉ của con thôi… Con vui lắm… vì… sẽ không bao giờ… phải nghe mẹ nói… mẹ yêu em nữa… Mẹ… chưa bao giờ hiểu được cảm giác của con sao??? Vì sao câu nói cuối cùng của mẹ… vẫn chỉ là… Mẹ… yêu… Chấn Nam???”
Băng chậm rãi bước trên hành lang. Bất chợt, tiếng mưa đêm… từ đâu đó vọng về… Trái tim Băng se lại. Trong tiếng mưa ấy… hiện rõ khuôn mặt một người con trai… thật hiền và thật ấm áp… Băng dừng chân! Trước mặt cô là… phòng 102!
Phòng ngủ phòng 102. 11 giờ đêm.
Vỏ hộp Zkilico nằm lăn lóc dưới đất, vài viên thuốc tung toé trên sàn.
Ánh đèn ngủ trắng mờ nhạt trải màu lên bức tường kín. Trong bóng tối, có tiếng thở gấp gáp như tiếng của con thú hoang vừa săn mồi mệt dừng chân nghỉ. Phong đứng dựa tường, bàn tay đặt úp trên tường. Cậu thấm mệt sau một hồi điên loạn. Zkilico phản tác dụng khi dùng quá liều và trong trạng thái kích động. Từ trán Phong, máu chảy xuống, qua khoé mắt, qua cánh mũi… nhỏ giọt xuống cằm, xuống áo sơ mi. Trong lúc không giữ được bình tĩnh và không có ai để tấn công, Phong đã tự hành hạ mình cho đến khi thấm mệt. Sau khi Zkilico góp công vào việc làm trí óc hoảng loạn, nó như một loại cafein đậm đặc làm căng dây thần kinh. Tiếng thở hổn hển vẫn vang lên đều đều. Áo sơ mi của Phong thấm đẫm mồ hôi, dần loang ra với máu. Trấn tĩnh được một lát, bất giác, bên kia bức tường, tiếng mưa đêm lại dội về… Giữa căn phòng tối. Tiếng mưa rả rích và ai oán như khoét dần, khoét dần một khoảng trống rộng thênh… mênh mang nỗi cô đơn. Bàn tay đặt lên tường… từ từ siết chặt lại và run lên khe khẽ. Phong cố dằn lòng xuống, cố nén cái khoảng trống đang ngày càng rộng ra ấy xuống. Cậu sẽ làm được nếu không có thứ gì tác động thêm. Nhưng, cửa phòng ngủ chợt mở. Và… tiếng bước chân… từ đôi bàn chân trần, thật khẽ. Đôi mắt vô hồn, màu cafe đặc… khẽ đưa ngang. Chiếc váy trắng! Đôi mắt nâu! Hiện lên mờ ảo trong bóng tối… tiến về phía cậu… ngày càng gần…
Tiếng mưa! Lại dội về trong tâm trí Phong. Đôi mắt cậu… dần chuyển màu… Bàn tay lên gân, cào trên mặt tường… Hai hàm răng nghiến chặt lại… Zkilico tan ra bây giờ mới thực sự ngấm vào máu Phong! Chiếc váy trắng vẫn đ