
một lô M1xx được sản xuất xong vào cuối tháng này để giao cho Liên Bang. Ta không muốn dùng đến chuyên gia hạt nhân để tránh gây sự chú ý từ phía CIA mà lò phản ứng vẫn luôn được hoạt động an toàn… như khi còn Chấn Nam! Và ta muốn… con có được mối quan hệ tốt đẹp với con gái Hoàng Bá Nguyên! Con còn nhớ giao kèo giữa chúng ta chứ???”
Nếu không phải vì Lâm Chấn Đông cùng cái “giao kèo” ông hay nhắc lại ấy… Yến Chi chưa chắc đã còn sống để rời khỏi phòng Chấn Phong. Cô đã phạm phải điều cấm kị thứ ba!!! Đôi mắt vô hồn của Phong vẫn nhìn xoáy vào không gian. Lúc này, đúng như Yến Chi muốn, mùi nước hoa khá đậm và quyến rũ của cô đã vương lại trên áo Phong! Nó xộc vào cánh mũi cậu trong chốc lát. Hai bàn tay Phong bỗng… siết chặt lại. Cậu đưa tay tháo nhanh khuy áo… rất nhanh! Và như không sắp không giữ nổi bình tĩnh nữa, Phong xé toạc hai vạt áo ra. Những chiếc khuy rơi xuống đất, lăn lóc. Chiếc sơ mi bị ném phăng xuống sàn như một món đồ hư hỏng bị vứt đi một cách thô bạo. Phong vẫn đứng đó, đôi mắt nhìn thẳng không chuyển dịch… Hai hàm răng nghiến chặt lại, những tia đỏ hằn lên trong đôi mắt sâu màu cafe. Và… giữa bóng tối… lửa rực lên… chiếc sơ mi cháy vụn!!!!
“Camera chắc chắn ở khắp nơi, vậy mà vẫn có bao nhiêu cảnh vệ đứng canh. Tại sao sóng từ lại bị chặn? Có phải anh ấy là người quản lý tất cả hệ thống an ninh? Anh ấy giống như bóng ma bí ẩn trong căn phòng tối ý… Ôi! Ôi! Yến Chi! Không được lạc đề! Mày đang phân tích an ninh của khu biệt thự cơ mà! Máy tính ấy bị treo khi có tay người khác chạm vào. Mình chắc chắn thao tác “back system” không sai… Chiếc máy tính này không bình thường chút nào! Nó ắt hẳn quan trọng vô cùng. Có lẽ nếu sử dụng được thì lại cũng như máy trong phòng Lâm Chấn Khang, mật khẩu 32 kí tự. Ai đoán ra nổi!. Mà mình đụng vào máy tính anh ấy, anh ấy có nghi ngờ gì không nhỉ? Lúc ấy cũng có vẻ không mấy dễ chịu… ánh mắt quả thực rất hút hồn và… đáng sợ. Ôi!!!! Mày lại chuyển đề tài rồi Yến Chi!!!”
– Đang nghĩ gì mà tự đánh vào đầu mình vậy?
Yến Chi đứng bật dậy, quay lại nhìn Chấn Khang mới về và bước vào phòng cậu.
– À không! Em suy nghĩ lung tung thôi! Anh đi đâu về muộn thế?
– Anh có cần thông báo lịch trình của anh cho em không?
– Đương nhiên không!
– Em ăn tối chưa?
– Ăn rồi, giúp việc nhà anh nấu ổn lắm và cư xử cũng rất dễ chịu nữa.
– Tốt. Lần sau đến gọi trước cho anh, dạo này anh hơi bận!
– Sao? Anh sợ em điều tra được bí mật gì của anh à?
Khang bật cười, lại chỗ bàn làm việc, mở laptop.
– Tuỳ em nghĩ. Cha em muốn gì thì em cứ tuân lệnh thôi. Nhưng báo trước, ông ấy sẽ thất vọng đấy vì… khu biệt thự này chẳng có bí mật nào cả!
– Không có mà hệ thống an ninh lại chặt chẽ và phức tạp vậy sao?
– Anh chắc một ông trùm mafia như cha anh hay cha em đều muốn có tên nội gián hay điệp viên cấp cao nào lọt được vào nhà mình để tìm hiểu về kế hoạch làm ăn phi pháp nào đó!
– Ừm. Em không muốn quan hệ của chúng ta bị ràng buộc bởi cha anh hay cha em! Đó là việc của họ và chúng ta thì vẫn là bạn!
– Ok! Nếu hơn nữa thì tốt!
– Hơn nữa?
– Ví như… Người yêu?
– Hài hước thật! Anh đã có bao nhiêu cô người rồi, thiếu gia?
– Em lại nhầm rồi! Với anh, người tình và người yêu hoàn toàn khác nhau!
– Ở điểm nào?
– Người tình giống như chất kích thích mà ta có thể tìm đến bất kì lúc nào có hứng. Còn người yêu… phải ngang hàng! Tức là có thể giúp đỡ anh trong chuyện làm ăn và để anh giới thiệu với các mối quan hệ xã hội cùng đẳng cấp và địa vị!
– Anh tham quá đấy!
– Đàn ông không có tham vọng và chí tiến thủ là loại bỏ đi!
Tay Khang lướt trên bàn phím laptop. Cậu hơi mỉm cười vì hệ thống an ninh báo lại đã có kẻ muốn đột nhập vào nhưng đương nhiên, bất lực với dãy mật mã dài ngoằng.
– Muộn rồi đấy, tiểu thư! Cha em sẽ lo lắng lắm, nhất lại khi em ở chung phòng với một kẻ không nghiêm chỉnh như anh!
– Anh đang cảnh báo đấy à?
– Tuỳ em nghĩ!
– Nếu em bảo tối nay không về?
– Thì… tốt!
Chấn Khang đóng laptop, mắt nhìn về phía Yến Chi và chân bước lại phía giường nơi cô đang ngồi. Chi cởi áo khoác và làm như đang cảm thấy nóng chứ không phải tán dương suy nghĩ của Khang.
– Con gái anh quen có hai loại khi nằm trên giường… hoặc chống cự, hoặc phục tùng… Em định chọn loại nào?
– Không gì cả! Em không có ý định lên giường anh!
– Vậy mà em đang ngồi trên giường anh với chiếc váy ngắn khoe đôi chân trần… và chiếc áo khoác vừa cởi như một lời đề nghị đấy!
– Đừng cố suy diễn!
– Dù không phải ý định của em thế thì lúc này em cũng đang kích thích anh quá liều!
– Dừng hành động đi… thiếu gia!
Tay Khang đang tháo khuy áo và mắt nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống cô gái trước mặt.
– Em bảo dừng đi! Quay lại nhìn coi, người tình của anh kìa!
Khang chợt khựng lại, quay đầu. Đúng như Chi nói, Băng đang bước vào và cũng vừa dừng lại khi kịp hiểu chuyện gì đang diễn ra.
– Thiếu gia à, sao em ghét những kẻ phá đám kinh khủng! Chắc anh cũng như em, thấy mất hứng rồi?
– Ra ngoài đi! – Một câu ra lệnh hơi khó chịu khi Khang nhìn Băng! Và đương nhiên, cô chẳng có lí do gì để ở lại. Băng q