XtGem Forum catalog
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329025

Bình chọn: 9.5.00/10/902 lượt.

à khó hiểu.

– Trừ người đã sinh ra ta, đây là lần đầu tiên có người gọi thẳng tên trước mặt ta! Ta thấy… không dễ chịu chút nào. Được rồi, nói thẳng vào vấn đề cháu muốn đi!

– Về cái chết của… Chấn Nam!

– Tại sao thằng con ngốc của ta lại yêu con bé đến vậy, với cách ăn nói ngang ngược này?

– Đó… không phải điều ông muốn sao?

– Thông minh lắm! Mỗi lời nói phát ra đều không để bất cứ suy nghĩ nào lộ ra ngoài… một khuôn mặt đẹp, một đôi mắt khó hiểu, một giọng nói thật nhẹ và cũng đầy ẩn ý. Ta… không sai khi đưa con bé về đây!

– Tôi không đến để nghe ông xét đoán!

– Ta hiểu rồi… là về thằng con nặng tình của ta! Đơn giản thôi, chính tay ta đã giết nó, một cái chết không dễ dàng đâu.

Lâm Chấn Đông cẩn thận theo dõi biểu cảm của Băng nhưng tất cả… không một chút thay đổi.

– Bình thản… khi bàn tay vừa cướp đi mạng sống của con trai mình… Thật đáng ghê sợ!

– Ta không thể tha thứ cho bất cứ kẻ nào dám phản bội ta, kể cả con trai ta đi nữa.

– Chấn Nam không phản bội! Chỉ muốn tìm sự giải thoát.

– Với ta, sự giải thoát tốt nhất là… cái chết…

– Ông… giống tôi!

Băng nhìn xoáy vào Lâm Chấn Đông, đôi mắt ngày càng lạnh… rồi từ từ quay đi. Ông trùm mafia khẽ mỉm cười:

– Ta nghĩ… cô bé muốn biết ai là người đã thông báo cho ta về kế hoạch của Chấn Nam?

Băng khựng lại.

– Cô bé rất thông minh. Nhưng ta có lời khuyên này, đừng đặt niềm tin tuyệt đối vào bất cứ ai bên cạnh mình…

Từ phòng trong… một người bước ra… cung kính cúi đầu:

– Ông chủ!

– Ngươi đã lập công lớn!

– Được giúp đỡ ông chủ là hạnh phúc của em.

Băng quay lại… nhìn thẳng vào người vừa bước ra.

– Ngạc nhiên không, bạn thân?

Là… Thụy An!!!!

Băng không sửng sốt, cũng không giận dữ, nhỏ bình thản nhìn người đang đứng cạnh Lâm Chấn Đông.

– Phản bội tình bạn… dễ dàng vậy sao?

– Cậu nhầm rồi. Tôi chưa từng phản bội cậu! Ngay từ đầu, tôi đã là người của ông chủ. Tôi ở bên cạnh cậu chỉ vì muốn tìm hiểu con người thật của cậu thôi.

– Tìm hiểu… được gì?

– Rất tiếc, không nhiều lắm. Nhưng ít nhất, tôi đã biết về kế hoạch bỏ trốn của cậu và cậu Chấn Nam! Chính cậu đã nói cho tôi biết, chính cậu mới là kẻ gây ra cái chết của cậu Ba!

– Ra vậy!

Lâm Chấn Đông hơi nhíu mày… Băng vô cùng thản nhiên khi biết sự thật về cô bạn của mình, cũng như việc chính mình đã gián tiếp gây ra chuyện đau lòng này.

– Bị phản bội, không giận dữ. Nhận ra sai lầm của mình, không hối hận sao?

Băng nhìn thẳng vào Lâm Chấn Đông:

– Không giận dữ… vì ngay từ đầu tôi đã biết An không phải bạn. Không hối hận… vì không tự nhiên mà tôi nói ra chuyện của Chấn Nam.

Băng lùi dần ra phía cửa…

– Tôi chỉ muốn biết… Lâm Chấn Đông … ông độc ác tới mức nào!

Bóng Băng đã khuất hẳn sau cánh cửa lớn.

Thụy An đứng như trời trồng, không thể ngạc nhiên hơn.

Lâm Chấn Đông khá đăm chiêu… ông ta đang tính toán cho các bước tiếp theo.

– Đôi mắt đó đọc được suy nghĩ người khác, cái đầu đó phân tích được tất cả lời nói của kẻ khác… cái miệng đó… có khả năng gây chết người. Ngay từ đầu đã đoán được mọi hành động của ta… thật không-tầm-thường!!!

– Ông chủ… em… xin lỗi.

– Ta chỉ cho ngươi cơ hội cuối cùng! Cố làm tốt đi!

Băng về phòng Chấn Nam. Cả ngày nay, bên khu A, cô quản gia và đám giúp việc đã khóc hết nước mắt, lả đi vì mệt nên chẳng có ai quan tâm tới Băng. Với cô, thế càng tốt! Trong phòng khách phòng 103, trên chiếc kệ cao, đặt một khung ảnh hình Chấn Nam. Chỉ có vậy, một khung ảnh, không khăn trắng, không nến, không hương, lạnh ngắt. Nhưng… trong tấm hình, Nam đang cười, nụ cười ấm áp… ánh nhìn dịu dàng… dành cho Băng. Cô đứng im không nhúc nhích, lần đầu tiên cô ngắm Nam kĩ và lâu đến vậy! Nụ cười đó… ánh mắt đó… làm trái tim Hải Băng… trong một giây… xao động. Chỉ một giây thôi, rồi nó lại trở về trạng thái vô cảm vốn dĩ.

– Đừng nhìn… và cười như thế! Chấn Nam… không ghét em sao?

7 giờ sáng.

Băng tỉnh dậy trên giường Chấn Nam. Có lẽ từ giờ, cô khó mà được phép ngủ tiếp ở đây. Băng bước xuống giường, đi về phía cửa.

– Em dậy rồi sao? Em muốn ăn sáng cùng ta không?

Cô khựng lại… quay đầu. Căn phòng trống không!

Giọng nói dịu dàng này đã vang lên mỗi khi cô tỉnh dậy, đều đặn suốt ba năm. Không gian vắng lặng nhưng hình như đâu đây vẫn in dấu hình bóng một người… một người thân quen lắm! Băng quay đầu bước tiếp.

Khép cửa phòng 103, có người đang khoanh tay, dựa tường đứng ngay gần cửa.

– Vẫn giữ thói quen khi còn cậu Ba, thích dậy lúc nào thì dậy sao?

Thụy An liếc mắt nhìn Băng bằng một vẻ thách thức:

– Nhưng sáng nay, không có đồ ăn bê tới tận miệng đâu. Suốt thời gian qua phải đóng kịch, tôi chẳng thấy dễ chịu chút nào. Dù làm bạn của cậu, tôi cũng thấy có chút thú vị.

Băng quay đi, im lặng.

– Có một chuyện tôi muốn nói với cậu. Tôi có thể chắc chắn rằng… Tôi yêu cậu Ba hơn bất kì ai trên thế giới này. Yêu từ lần đầu tiên thấy cậu ấy, yêu từng nụ cười, từng ánh mắt, từng lời nói của cậu Ba. Yêu đến mức có thể phát điên lên. Cậu sẽ không bao giờ hiểu được cảm giác mỗi khi tôi thấy cậu Ba quan tâm tới cậu, vuốt tóc cậu hay cười với cậu… Tôi chỉ muốn xé xác cậu ra! Cậu