
nhóc… rất nhiều…
Quản lý của Nam quay đi… ngón tay Băng cùng lúc đặt mảnh ghép cuối cùng xuống… bức tranh đã hoàn thành… bức tranh một vùng biển mênh mông nước, bầu trời tím ngắt màu hoàng hôn… Một người con trai đang dắt tay một người con gái đi trên cát… như là… muốn cùng đi… đến cuối chân trời…
Winter khép cửa phòng Chấn Nam lại, khuôn mặt khó gần chợt dãn ra. Đặt tay lên ngực trái, Winter thấy tim mình… đập rất nhanh…
9 giờ 30 phút… Trong phòng ngủ của Nam, Băng đang ngồi vuốt ve chú Palila, mải miết… chờ thời gian trôi đi.
9 giờ 45 phút…
Chấn Nam đứng ngoài khuôn viên. Bóng đêm bao trùm xung quanh, chỉ nghe tiếng cây lá rung rinh và tiếng gió khẽ lùa qua… Nam chẳng đem theo thứ gì. Cậu đã nghĩ, mang theo người con gái cậu yêu… là mang theo tất cả.
9 giờ 50 phút…
Chấn Nam rút điện thoại nhìn giờ. Vẫn bình tĩnh để chờ đợi tiếp. Nam chợt cười khi nghĩ đến Băng, nghĩ đến những câu nói ngắn gọn, cụt lủn và có chút hỗn xược của cô. Cậu cũng chẳng nhớ nổi mình đã yêu cô bé từ bao giờ…
9 giờ 55 phút…
An bước vào phòng ngủ của Chấn Nam
– Bạn… chưa sửa soạn để đi sao? Rốt cuộc… bạn… đang nghĩ gì vậy?
Băng vẫn yên lặng, những ngón tay vuốt ve bộ lông chú Palila.
– Bạn… có thật sự… yêu cậu Ba… không?
Băng đứng dậy… với tay lấy chiếc hộp nhỏ trong suốt… An đứng yên nhìn tất cả cử chỉ của bạn mình…
Một tay Băng vuốt nhẹ lên đầu chú Palila… Còn tay kia… thả vào cái hộp nước bé xíu trong lồng chim… một viên thuốc trắng. Viên thuốc tan ra trong giây lát. Băng lấy chiếc khăn đỏ trùm lên chiếc lồng chim. Đôi mắt con Palila cứ ngước lên nhìn Băng… không chớp. Băng quay đi…
– Số phận – là – định mệnh!
10 giờ.
Nam lại mở điện thoại nhìn giờ, dặn lòng bình tĩnh một chút…
10 giờ 20 phút.
Nam đã bắt đầu cảm thấy nôn nao.
Một cơn gió ùa qua… vài chiếc lá xào xạc…
Có bước chân người đến… chậm rãi… thật gần…
Nam mỉm cười… quay đầu lại…
– Em làm ta chờ…
– Cậu chủ! Ông chủ có lệnh gặp bây giờ.
Hai tên vệ sĩ của Lâm Chấn Đông đứng trước mặt Nam!!!!
….
– Đến rồi sao, con trai…?
– Tại sao cha…?
– Đừng hỏi tại sao ta biết, hãy nói về dự định của con đi.
– Con… định rời khỏi khu biệt thự này.
– Rồi sau đó?
– Trở thành bác sĩ cứu người – một con người bình thường như bao người khác.
– Là con trai ta… con thấy khó chịu sao?
– Ngột ngạt và mệt mỏi! Sức chịu đựng của con có giới hạn…
– Không phải con có tất cả sao? Tiền bạc, quyền lực… tất cả!
– Cha nhầm rồi! Tiền bạc là quyền lực không phải là tất cả đối với một con người! Nó chỉ là một thứ ham muốn danh vọng xa hoa vô vị và không có điểm dừng!
– Tiền bạc là quyền lực! Có nó là có tất cả!
–
Cha lại nhầm! Phải! Cha có tiền bạc, địa vị và cha làm người khác nể sợ. Nhưng rất cuộc cha có giữ được tình yêu của mẹ không?
– Đừng có nhắc đến mẹ con ở đây!
– Cha nghĩ con không biết sao? Về cái chết của mẹ! Mẹ đã quá mệt mỏi vì những tham vọng không dừng của cha nên đã tự đâm dao vào tim mình!
– Đó là vì mẹ con suy nghĩ quá ngốc nghếch và chưa bao giờ hiểu cho ta.
– Cha thôi đi! Cha có biết tại sao anh Hai lại giúp cha không? Cha có biết tại sao cha lại điều khiển được một con người không cần gì như anh Hai không? Là vì mẹ! Chính mẹ trước khi ra đi đã nói rằng, mong ước cuối cùng của mẹ là anh Hai có thể giúp đỡ cha và có thể thừa kế vị trí của cha để bảo vệ con! Sao cha phải làm khổ mọi người như vậy? Mẹ thôi chưa đủ sao? Sao cha còn bóc lột trí óc của anh Hai? Cha có biết vì làm tất cả những việc ba yêu cầu… anh Hai đã tự biến mình thành kẻ… cô độc… và hoảng loạn? Cha có biết… đêm nào anh cũng phải dùng… rất nhiều… Zkilico???
– Nếu muốn trách… hãy trách ông trời đã để con làm con trai ta!
– Con biết… con chẳng thể thay đổi được điều gì. Nhưng… con vẫn sẽ tiếp tục thực hiện ước mơ của mình, dù cha có ngăn cản…
– Con… muốn đưa cô bé ấy… cùng đi?
– Là Winter nói sao?… Phải! Con sẽ đưa cô bé ấy theo cùng.
– Con từ bỏ tất cả, thậm chí cả cha mình… vì cô bé?
– Vì tình yêu của con! Vì ước mơ của con! Và vì chính bản thân con nữa!
– Vậy thì… con đi đi…..
– Cha…
– Hãy đi đi trước khi ta đổi ý…
Không nói gì, không hỏi thêm… Chấn Nam quay người… Trong tâm trí cậu bây giờ… không còn gì khác ngoài khuôn mặt Hải Băng… cậu thấy lòng bỗng… nhẹ bẫng.
– Cha à… Dù thế nào… cha vẫn là người con kính trọng. Và con… không bao giờ hối hận… vì đã yêu… người con gái ấy.
– Đi… bình yên! Con trai!
Chấn Nam bước đi thật bình thản… Cậu biết… đằng sau… từ tay Lâm Chấn Đông… một khẩu súng đang chĩa về phía cậu – khẩu K300!
…
Một đêm trôi qua… dài… thật dài.
Đêm và ngày vẫn nối tiếp nhau… Thời gian vẫn lặng lẽ trôi không chờ đợi… và cuộc sống… vẫn từng giờ đổi thay…..
5 giờ sáng.
Trong phòng ngủ của Chấn Nam, Băng đang ngồi, cầm dao và dĩa chậm rãi ăn miếng pizza còn lại từ hôm qua… Hải Băng ăn với dáng vẻ thường ngày… bình thản và mặc nhiên… như chẳng có gì đáng để quan tâm.
An bước vào… khuôn mặt vô cảm chẳng còn nét tinh nghịch thường ngày.
– Bạn… vẫn ăn ngon thản nhiên nhỉ? Vẫn sống tốt thật nhỉ?
Băng vẫn chậm rãi ăn.
– Bạn thật tàn nhẫn… Hải Băng!… Câu cuối c