Teya Salat
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329103

Bình chọn: 8.00/10/910 lượt.

hông thay đổi.

– Từ khi quyết định rời khỏi đây, cậu Ba đã viết một bức thư nhờ tôi gửi đến cậu… không phải gửi nếu cậu Ba có thể đi được… mà gửi… nếu như… rủi ro xảy ra…

…Winter quay người, bước khỏi phòng Chấn Phong.

“Em rất nhớ hồi nhỏ khi chúng ta bên nhau… Anh đã bảo vệ, yêu thương và chăm sóc em rất nhiều. Anh nhường áo cho em khi em lạnh, chịu phạt thay khi em mắc lỗi. Anh nhường cho em bất cứ thứ gì em muốn. Kể cả những thứ anh thích hay nâng niu, gìn giữ nhất… Lớn lên, mình vẫn sống chung dưới một mái nhà… nhưng sao em thấy anh xa vời quá… Anh trở nên lạnh lùng và cô đơn… anh mặc kệ tất cả như chẳng có ai tồn tại trên thế gian này… Anh có thể nhẫn tâm với tất cả… ngoại trừ em… Nhưng… em lại khao khát anh có thể tàn nhẫn với em… hay làm bất kể điều gì để em đau khổ… Chỉ cần… anh vẫn coi em là… em trai anh. Xin lỗi anh vì những gì đã qua… vì những thứ em vô tình cướp mất của anh. Nhưng em muốn anh biết rằng… em mãi luôn yêu thương và kính trọng anh. Anh trai! Khi anh đọc bức thư này, có lẽ em đã không còn tồn tại nữa… Em không mong anh sẽ buồn hay nhớ thương em… Em chấp nhận nguy hiểm để có được tình yêu của mình… để đổi lấy hạnh phúc và bình yên cho cuộc sống của chính em… và để… bảo vệ người con gái em yêu. Em không hiểu sao mình lại có thể yêu người con gái ấy đến vậy. Mỗi khi nhìn vào đôi mắt người ấy, tim em như muốn tan ra… Em nghe nói rằng hai đứa trẻ sinh đôi có chung nhịp đập của trái tim… Em cũng muốn anh hiểu được những rung động đó trong tim em… Anh! Em không thể thanh thản ra đi nếu không đảm bảo được sự bình yên cho cô ấy. Em không còn ai để nhờ giúp đỡ cả. Không còn ai đáng để tin tưởng… ngoài anh! Xin anh… hãy thực hiện ước nguyện của em… ước nguyện cuối cùng… xin anh hãy bảo vệ người con gái ấy như em muốn bảo vệ!… Hãy vì em là em trai anh, vì tình cảm ngày xưa của chúng ta… vì em và anh… đều cảm nhận được nhịp đập của trái tim nhau…”

Tay Phong hạ xuống, mắt rời khỏi trang giấy. Trong một khoảnh khắc, khi ánh mắt ấy nhìn xoáy vào không gian, đôi mắt lạnh chợt lóe lên một tia đỏ… Trên tay Phong… một góc của mảnh giấy… bùng cháy. Lá thư cháy vụn, ít tro tàn rơi xuống sàn trong chốc lát. Phong dựa đầu vào tường, đôi mắt trở lại trạng thái vô hồn… Một tay cậu nâng tấm ảnh cũ đặt úp dưới sàn lên. Một người phụ nữ ngoài 30, rất hiền và rất đẹp….

“Xin lỗi! Con – không – thể!!!”

Một mình Hải Băng ngồi lặng lẽ trong phòng ngủ của Nam. Trên tay … cũng là một lá thư.

“Khi em cầm lá thư này… ta đã tới một nơi xa rất xa. Một nơi không có em… Ta không biết những ngày tháng không em sắp tới sẽ thế nào… Ta đã muốn đưa em đến một nơi… chỉ ta và em. Ta muốn cùng em xây một ngôi nhà nhỏ cạnh biển… ngày ngày nghe tiếng sóng rì rầm vỗ bờ… ngày ngày… ta dắt tay em đi dọc bờ biển rải đầy cát… chào bình minh và cả… tạm biệt hoàng hôn. Ta muốn có một cuộc sống bình yên như thế, không bon chen, không tranh giành, không giẫm đạp lên ai. Cuộc sống mà ta phải chịu đựng trong suốt hơn 20 năm qua… thật quá tàn nhẫn! Ta chỉ cần em, mình em là đủ… Dù em chưa bao giờ yêu ta… như ta yêu em… Giờ đây… ước muốn của ta… không bao giờ có thể thực hiện nữa… Xin lỗi, vì đã không thể đưa em đi khỏi chốn Địa Ngục này. Xin lỗi vì đã không thể tiếp tục bảo vệ em… Ta muốn, thật sự muốn, một lần nữa được ôm em trong lòng… một lần nữa để em tựa vào vai ta và ngủ… một lần nữa ngắm nhìn khuôn mặt em… một lần nữa… được nói với em rằng… TA – YÊU – EM!!!

Em chưa bao giờ biết điều này. Ước mơ thật sự của ta… là… được một lần… thấy em… cười!”

Băng hạ mảnh giấy xuống sàn, khuôn mặt băng lãnh… Căn phòng vắng lặng! Không còn tiếng chân nhảy nhót của Palila… không còn tiếng nói ấm áp của người con trai ấy…

“…Dù đi đến đâu trên Trái Đất này… ta cũng không thể thôi suy nghĩ về em. Khuôn mặt em hiện lên trong tâm trí ta ngay cả khi ta nhắm mắt lại. Em… đừng bao giờ… rời xa ta…”



“- Em còn mệt không? Khi nào em mới làm ta hết lo lắng đây?”



“- Em quan tâm đến chú Palila nhiều hơn quan tâm tới ta… Ta hơi buồn đấy!”



“- Em yêu bình minh thế sao? Ngoài kia cuộc sống vẫn tấp nập ngày qua ngày… Em có hối hận không, vì đã theo cha ta vào đây?…”



“- Em đã bao giờ nghĩ chưa… về một ngôi nhà gỗ nhỏ… bình yên, cạnh biển…hàng ngày được nghe tiếng gió reo, sóng hát… ngày ngày đi bắt ốc biển… cùng chơi đùa với lũ trẻ con…”

…Băng chậm rãi bước trên hành lang… về phía cuối khu giữa. Dừng lại trước một cánh cửa rộng lớn và sang trọng. Một tên vệ sĩ giơ khẩu súng ngắn lên:

– Muốn gì? Biết đây là đâu không?

Băng từ từ… ngước mắt lên… nhìn thẳng vào mắt hắn, không một chút sợ hãi. Tên vệ sĩ cứng đơ người, đôi mắt mở căng không chớp…

– Muốn – gặp – Lâm – Chấn – Đông!

Băng lướt qua tên vệ sĩ, đẩy cửa bước vào. Khẩu súng trên tay hắn suýt rơi xuống:

– Đẹp… đẹp quá!

Ông trùm mafia ngả lưng vào ghế, mắt chăm chú nhìn cô bé trước mặt.

– Liều lĩnh đấy, cô bé! Ta đoán đám vệ sĩ của ta bị cô bé làm cho điên đảo lên mất rồi.

– Rất vui được gặp lại ông – Lâm Chấn Đông!

Ông ta khẽ bật cười, mắt chăm chú nhìn cô gái 17 tuổi với đôi mắt nâu, sâu v