Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328774

Bình chọn: 8.5.00/10/877 lượt.

i lên…

Cậu bóp cò!!!

Nhưng… Băng vẫn đứng yên…

Còn Nam… giật cò khẩu súng ngắn… giật mạnh hết lần này đến lần khác… Cậu điên cuồng giơ tay và ném thẳng khẩu súng vào tường…

Khẩu súng… không hề có đạn… và… Nam… biết điều này…

Cậu ngồi thụp xuống, dựa vào thành giường, ôm đầu… Hai hàm răng nghiến chặt…

Chân Hải Băng bước đến…

– Đừng… Em đừng đến gần đây… Tránh xa ta ra…

Băng vẫn chậm rãi tiến lại gần…

– Xin em… tránh xa ta ra… hãy tránh xa kẻ xấu xa như ta…

Băng từ từ ngồi xuống… Tay đưa lên lau mồ hôi trên trán Nam… Và vòng tay qua… nhẹ nhàng ôm Nam vào lòng mình… Băng hơi quay mặt lại, thì thầm:

– Nếu muốn… cứ dùng khẩu có đạn ấy… Còn không… người nhận viên đạn ấy… có thể sẽ là… Chấn Nam đấy!!!

Trên bàn, trong chiếc lồng chim, con Palila hơi nghiêng đầu như muốn nghe lắm những lời Băng nói…

….

– Ngươi đoán ai sẽ là người sập bẫy tiếp theo?

– Chỉ cậu Ba thôi, thưa ông chủ! Cậu Cả sẽ chán ngay sau một thời gian. Còn cậu Hai thì không một chút mảy may.

– Ngươi nhầm! Vậy nghĩ xem, ai sẽ là người giết được cô bé?

– Có lẽ là cậu Cả. Cậu Cả hám sắc nhưng thực chất chẳng coi đứa con gái nào ra gì. Và… trong ba cậu chủ, em nghĩ cậu Cả là người nhẫn tâm nhất.

– Ngươi… lại nhầm lần nữa!

– Ý ông chủ là…

– Ngươi sẽ sớm biết thôi… Con mắt nhìn người của ta rất tốt. Lần đầu tiên nhìn thấy cô bé ấy trong khu nhà hoang dột nát… ta đã thấy bên cạnh nó… cả thiên thần… và Tử Thần!

Lại một đêm mưa.

Băng bước từng bước nhẹ nhàng và chậm rãi sang phòng đọc… Chấn Nam đang ngồi dưới sàn, dựa tường… Lặng yên nghe tiếng mưa rì rầm bên tai từ đâu đó rất xa vọng về… Băng lặng lẽ bước đến và ngồi xuống bên cạnh Nam.

– Em… không ghét ta sao?

Băng khẽ lắc đầu.

– Ta chỉ muốn biết, mình có thể tàn nhẫn tới mức nào… Nếu khẩu súng ấy có đạn… ta sẽ ân hận cả đời…

Băng từ từ ngả đầu vào vai Nam… Dù phía sau bức tường rất lạnh và tiếng mưa vẫn vọng về bên tai… Băng vẫn cảm nhận được hơi ấm từ người cậu.

– Ta lớn lên trong khu biệt thự này… chưa từng có một người bạn… Ta không được đến trường như những đứa trẻ khác… Ta được dạy không chỉ những câu chữ, những bài toán… mà còn cả những bài học về sự nhẫn tâm, sự đấu tranh để tồn tại trong xã hội này… chỉ cần sai phạm một lỗi nhỏ, tỏ ra yếu mềm trước một con vật đáng thương… hay chỉ là chảy một giọt nước mắt khi thấy đau… ta sẽ bị phạt rất nặng… bị bỏ đói, bị treo ngược lên trong nhà kho đầy rắn… Mười hai tuổi, mẹ mất. Ta không còn nhận được tình thương từ ai nữa… kể cả anh Hai. Khi anh nhìn ta với ánh mắt lạnh như vô hồn, ta biết cách duy nhất để sống sót là cố gắng giành được vị trí thừa kế của cha… Suốt 10 năm, ta dằn lòng xuống để làm bao nhiêu tội ác… Đêm nào ta cũng không ngủ được, cứ nhắm mắt lại… ta chỉ thấy một vùng loang đỏ máu… ngột ngạt… thật sự rất ngột ngạt…Ta đã nhiều lần muốn chạy trốn… muốn tìm sự giải thoát… nhưng… bất lực… Con đường ta đi… xung quanh đều mịt mù bóng tối… Ta đã sống cô đơn như vậy cho đến ngày gặp em… Giờ thì… dù ai nói gì… ta cũng không đủ can đảm để chĩa súng vào em… thêm lần nữa. Như thế… thà tự chĩa họng súng vào đầu mình ta còn thấy dễ chịu hơn… Ta yêu em… hơn quyền lực và địa vị… và… hơn cả chính bản thân ta nữa…

Hải Băng từ từ khép đôi mắt trong veo màu nâu lạnh… chìm vào giấc ngủ… một giấc ngủ ấm áp khi ở bên Chấn Nam.

CHAP 7

[7'>

Một ngày mới nắng lên… Mưa đã thôi rơi!

Căn phòng đầy sách vẫn chìm trong yên lặng.

Băng từ từ mở mắt… điều đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt Chấn Nam, ánh mắt luôn dịu dàng và ấm áp kì lạ. Cả đêm qua Băng đã ngủ trong vòng tay Nam

– Ta chờ em dậy… để hỏi em một điều… Tình cảm của em… với ta… là… gì?

Nam đã định không hỏi, không dám hỏi vì sợ sẽ không nghe được câu trả lời hoặc… câu trả lời làm trái tim cậu… nhói đau…

Một khoảng im lặng… khi hai đôi mắt nhìn nhau không chớp…

– Biết – ơn!

Trái tim Nam se lại… Đôi mắt cậu rời đi… nhìn ra chỗ khác… như nhìn vào một nơi xa xăm lắm.

– Ra vậy. Em…. thật tàn nhẫn. “Biết – ơn” sao? – Giọng Nam dằn xuống hai chữ ấy – Ta còn chưa một lần… nghe em nói… cảm ơn…..

4 giờ chiều.

Chấn Khang lững thững đi trên hành lang, tay đút túi…

– Chào em trai! Người đẹp khỏe không?

– Em không có thời gian để đùa cợt với anh.

– Anh đâu có đùa. Ban nãy, nếu không phải ba gọi đến, suýt chút nữa anh “xong việc” với người đẹp rồi.

Nam khựng lại.

– Anh nói gì?

– Chẳng có gì. Anh gặp người đẹp trên hành lang và định mang về giường mình thôi. Người đẹp không nói với em sao?

Hai bàn tay Nam nắm chặt lại.

– Anh nên tự trọng một chút!

– Sao nào? Không phải người đẹp là của chung à? Lần sau anh sẽ không để lỡ mất cơ hội đâu.

– Lâm – Chấn – Khang!

Nam quay người, nhìn anh trai bằng ánh mắt nhuốm đầy lửa giận.

– Chà… Giờ mày còn giận dữ gọi hẳn tên anh mày nữa cơ đấy. Không sao. Lần khác tao sẽ cho mày thấy cảnh tượng bắt mắt: người con gái ấy nằm trên giường tao!

– Vô sỉ.

– Mày nghĩ tao không dám à?

– Tôi cấm anh đụng vào người con gái của tôi! – Nam gầm lên. Mấy ngày nay, tâm trạng cậu đã không vui, Chấn Khang còn tiếp tục bỡn cợt… như giọt nước làm tràn li.


Snack's 1967