XtGem Forum catalog
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328831

Bình chọn: 8.5.00/10/883 lượt.

đánh hơi được điều gì thì sẽ có thừa chứng cứ để bắt người vì tội phản động. Nhưng chúng sẽ không làm việc thiếu sót vậy. Chỉ có hai cách để tìm hiểu và phá hỏng an ninh: hack máy chủ hoặc tìm cách phá hủy bức xạ năng lượng. Đương nhiên, em hoàn toàn tin vào khả năng của cậu chủ. Con mắt nhìn người của ông chủ không bao giờ sai!

Một buổi bình minh. Ngoài ban công, nắng mới tràn xuống khuôn viên cây cỏ, xua tan bóng tối ngự trị khắp không gian. Nắng trườn trên thành ban công, nhẹ nhàng trượt trên mái tóc dài thật dài của ai kia.

– Nếu lạnh. Ta sẽ đưa em về phòng.

Băng đang ngồi dưới đất, dựa đầu lên vai Chấn Nam. Cô khẽ lắc đầu, mắt nhìn trân trân vào bóng mặt trời với một vùng loang đỏ phía đông. Nam rút chiếc khăn giấy trong túi, khẽ lau những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán Băng:

– Em bướng quá. Chưa lúc nào chịu nghe lời ta.

– …

– Em yêu bình minh thế sao? Ta cũng vậy. Ở trong khu biệt này, ta thấy thật ngột ngạt.

– …

– Ngoài kia, cuộc sống vẫn tấp nập, bận rộn và bình yên ngày qua ngày. Em có hối hận không? Vì đã theo cha ta vào đây?

Băng lại khẽ lắc đầu.

– Ta luôn có em bên cạnh. Đã có lúc ta tự hỏi mình, liệu có phải giấc mơ không? Lúc nào em sẽ rời xa ta? Ý định của cha khi mang em tới đây, ta rõ hơn bất kì ai… Mất em để giành được vị trí thừa kế… ta không làm được… Không thể làm được!!!

– …

– Dù không nói nhưng em cũng hiểu phải không? Ta… yêu… em…!!!

8 giờ tối.

Quản lý của Chấn Nam vào phòng 103. Nam đang mải đọc tiếp cuốn sách y học trong phòng đọc.

– Cậu chủ! Tôi có làm phiền không?

– Không sao. Nói đi.

– Liên Bang muốn mời cậu tiếp tục chế tạo M1xx với sự cung cấp miễn phí nọc rắn Runi và tiền công không nhỏ, khoảng 200.000USD.

– Được rồi. Ta sẽ suy nghĩ.

– Tôi nghĩ cậu chủ nên làm vì hoàn toàn có lợi cho ta. Vị trí của cậu chủ sẽ được nâng cao và còn có thêm lượng tài khoản lớn.

– Ta biết phải làm gì. Những thứ ta làm ra thu về nguồn lợi lớn đối với ta, nhưng cướp đi máu và nước mắt của hàng ngàn người. Tất cả là tội ác!

– Cậu chủ nên nhớ mình là ai, mình sinh ra ở đâu và sống để làm gì. Nếu không, hãy nhớ cậu là con trai Lâm Chấn Đông!

– Ngươi không nói đến những điều đó không được sao?

– Chắc cậu chủ biết CIA đã vào cuộc. Đến giờ thì hoặc là tiến lên hoặc là thất bại, hoặc sống hoặc chết. Cậu chủ không có quyền dừng lại đâu!

– Ta muốn yên tĩnh, ngươi ra đi.

– Cậu chủ…

– Ra ngoài!

Chấn Nam gục đầu xuống bàn, càng lúc càng thấy mỏi mệt với cái danh con trai Lâm Chấn Đông. Một lát sau, Nam đứng dậy, gấp cuốn sách dày lại và cầm nó cất vào giá sách. Trong phòng đọc, một khoảng không gian lớn được kê rất nhiều tủ sách xếp thành hàng, chủ yếu là sách y học và sách khoa học hạt nhân. Nam lần tay trên các ngăn của chiếc tủ lớn, dừng lại tại một chỗ trống. Cậu định cho quyển sách vào thì bỗng thấy qua khe tủ trống ấy, phía bên kia tủ sách, Hải Băng đang ngồi dựa vào chiếc tủ khác, ngủ, trên tay vẫn ôm một cuốn sách dày. Nam cứ nhìn thế hồi lâu… chợt mỉm cười. Cậu đi vòng ra phía sau tủ sách, cởi áo khoác đắp lên người Băng, hết sức dịu dàng. Cậu ngồi xuống, đưa tay vuốt nhẹ tóc mái của Băng, khuôn mặt này, ngắm mãi không thấy chán, vẻ đẹp thuần khiết và cuốn hút đến khó hiểu. Nam cúi xuống, định hôn lên trán người con gái ấy thật nhẹ nhàng…

Cạch…

Nam khựng lại. Có tiếng mở cửa ngoài phòng khách. Cậu đứng dậy, không quên đưa tay đắp lại chiếc áo khoác cho Băng. Ra phòng khách, cậu thấy Thụy An đang lom khom, rón ra rón rén bước vào.

– Em làm gì thế?

– Á… cậu… cậu Ba… – An giật nảy người, không biết chui đầu vào đâu cho đỡ xấu hổ.

– Định ăn trộm gì sao?

– Dạ?!! À không… em… em… Không phải đâu cậu Ba… em định ăn trộm… À không phải, không phải ăn trộm…

– Sao lại phải cuống lên thế. Ta chỉ đùa thôi.

– Đùa… đùa ạ!!!?

– Em tìm Hải Băng phải không? Cô bé ấy ngủ mất rồi.

– Sao suốt ngày hết ngủ lại ăn, cậu Ba phải nghiêm khắc lên mới được.

– Ừ. Ta sẽ thử. – Nam bật cười.

– Cậu Ba cười đẹp trai ghê! Mà em không đến tìm Băng, em đến tìm cậu Ba.

– Tìm ta sao? Có việc gì không?

– Em… muốn hỏi một chuyện… nhưng không biết…

– Không sao. Em cứ nói đi.

– Hồi trước… Hồi em còn là một đứa trẻ lang thang chưa được ông chủ đem về ấy.

– Ừ. Rồi sao?

– Em… Có một lần bị bọn buôn người bắt cóc, nhưng ngày đó đã có một chú cứu em. Chú còn đỡ cho em một nhát dao chí mạng nữa. Nếu không có chú ấy, em chẳng sống được đến bây giờ.

– Nhưng em muốn hỏi ta chuyện gì?

– À vâng… Việc cũng lâu rồi nhưng em muốn biết ân nhân ngày đó là ai, giờ sống ra sao. Em nghĩ có thể cậu Ba biết vì ngày đó, trông chú ấy có vẻ có địa vị xã hội, lại được một chú đi cùng gọi bằng mật danh nên chắc công việc đang làm rất quan trọng, có khi quen ông chủ cũng nên.

– Nhưng em còn nhớ mặt mũi không? Cũng gần 10 năm rồi ta không chắc sẽ nhớ ra được là ai.

– Có lẽ bây giờ chú ấy thay đổi nhiều, nhưng em còn nhớ mật danh mà đồng nghiệp gọi chú ấy.

– Là gì?

– Hunter ạ!

Nam chợt sững người.

– Hunter?

– Vâng. Cậu Ba quen sao?

– À không. Ta không quen nhưng ta biết một người tên là Hunter.

– Thế ạ. Là người thế