
nào? Làm gì và giờ sống ra sao ạ?
– Ông ta… là điệp viên của CIA.
– CIA… – An trợn tròn mắt.
– Phải. Ông ta ngày đó làm việc cho CIA được hơn 10 năm, lập được rất nhiều chiến công lớn. Một điệp viên mà bất kì tổ chức tội phạm quốc gia nào cũng ngại đụng mặt.
– Thì ra thế. Em lại nghĩ chú ấy giống như ông chủ.
– Em biết ba ta làm gì sao?
– Dạ? À… làm bất động sản phải không ạ? Thì ra chú ấy giỏi vậy. Giá em được gặp lại để cảm ơn một câu.
– Hunter… chết rồi.
– Chết rồi?
– Phải. Chết cách đây gần 10 năm.
– Tại sao chết ạ?
– Chuyện này…
– Cậu Ba biết phải không? Làm ơn nói cho em biết. Vì sao chú Hunter lại chết?
– Ta…
– Hunter – là – ai?
Cả Chấn Nam và Thụy Băng cùng quay lại. Từ phòng đọc, Băng bước ra. Nam tiến lại gần cô.
– Em không ngủ nữa sao? Muốn ăn gì không?
– Ăn nhiều thế phát phì ra đấy ạ!- An chen vào.
Nam cười:
– Vậy sao? Ta không thấy….
– Chấn – Nam!!!
Giọng Băng dằn xuống.
– Trời! Trời! Ai cho bạn gọi tên cậu Ba hả? Sao có thể gọi trống không một cách xấc xược như thế chứ??
Nam nhẹ nhàng đưa tay kéo lại cổ chiếc áo Băng đang mặc.
– Không sao. Thích gọi thế nào cũng được.
– Sao lại thế được ạ. Quá xấc xược và hỗn láo. Dù không phải người làm đi nữa thì…
– Ta bảo không sao! Em có thể về, lần khác ta sẽ nói tiếp chuyện ban nãy, được chứ?
– Nhưng… vâng… vâng ạ…
An quay đi, vẫn chưa nguôi giận với cô bạn ngỗ ngược. Nam quay lại nhìn Băng.
– Xin lỗi vì đã lơ đễnh với em – Nam kéo tay Băng vào phòng ngủ phía trong.
– Ta không muốn nói cho An về cái chết của Hunter, bởi… chính tay cha ta… đã giết Hunter!
7 giờ sáng.
– Không sao đâu cậu Ba!
– Sao lại không sao. Nhỡ ốm nặng hơn thì sao? Lát nữa ta sẽ bảo quản lý mang thuốc qua đây cho em.
– Em… cảm ơn cậu Ba…
– Có gì đâu. Hôm nay em cứ nghỉ đi cho khỏi ốm đã.
– Vâng!!!
Chấn Nam định trở lại bàn ăn thì Kiều Như chạy đến.
– Cậu Ba. Có gì đó ở trong phòng bếp…
– Làm sao?
– Có thứ gì… cứ kêu kẹt kẹt từ hôm qua ạ.
Cả đám giúp việc nhao nhao lên:
– Đúng ạ. Có gì ghê lắm.
– Không biết là gì. Cứ kêu mãi…
– Được rồi. Để ta vào coi. Em có chắc ở trong phòng bếp không?
– Em không biết nữa. Hình như là thế…
Trong khi Chấn Nam và đám giúp việc chia ra đi tìm xem thứ gì cứ phát ra tiếng kêu kì lạ không dứt, thì Băng vẫn ăn từ tốn ở bàn ăn.
– Em chẳng thấy đâu cậu Ba. Hôm qua cũng tìm rồi.
– Em cũng chẳng thấy.
– Các em cứ ồn ào thế làm sao ta xác nhận được tiếng kêu từ đâu ra.
– Em chẳng thấy mà.
– Thôi nào. Các em ồn quá!!!
– Yên đi, tìm đi coi nào.
– Giống như tiếng cửa phải không? Ở đâu nhỉ?
– Tụi em không biết ạ!
– Ta biết là các em không biết rồi. Đừng rì rầm nữa!!!
– Vâng ạ!
Một cô giúp việc lượn qua bàn ăn, nguýt một cái dài.
– Ai cũng lo việc, có mỗi mình vẫn ăn ngon ngủ kĩ, thật không biết xấu hổ.
Hải Băng đặt dao dĩa xuống, lấy khăn lau miệng rồi đứng dậy. Cô chợt nhắm mắt, hết sức tập trung.
” Kẹt! Kẹt! Kẹt…”
Tiếng động thoảng qua từ đâu đó rất gần. Băng bước đi, bước từng bước chậm rãi, vẫn nhắm mắt và cảm nhận. Chân cô chợt dừng lại. Từ từ mở mắt và ngước lên. Phía trên gần trần nhà, chỗ góc khuất dẫn vào khu bếp… Một chiếc cửa sổ kính vuông vức bị long ra… đang long ra… dần dần… Tiếng kêu phát ra từ đây!
Chấn Nam ra khỏi bếp:
– Chắc không phải trong bếp rồi.
– Băng. Em làm gì ở đó vậy?
Băng đang ngước lên và chăm chú nhìn vào chiếc cửa sổ kính, Nam cũng nhìn lên. Lập tức hiểu ra ngay vấn đề. Đám giúp việc kéo ra đứng đầy gian bếp. Bỗng, chiếc cửa long ra mạnh hơn… bản lề bật ra khỏi tường. Băng vẫn đứng nguyên đó, mắt trân trân nhìn lên cửa sổ sắp rơi xuống đầu mình. Và…
– Cẩn thận! Tránh ra đi!
X…o… ảng… ng…
Những mảnh thủy tinh bắn tung tóe, khung cửa bằng gỗ văng ra xa. Đám giúp việc trợn tròn mắt, đứng như chôn chân xuống đất. Cả cái cửa sổ kính rơi xuống đập vào đầu vào lưng… Chấn Nam! Cậu đã lao ra, ôm lấy Hải Băng trong tích tắc.
– Em không sao chứ? Không bị thương ở đâu chứ?
Nam nhìn khắp người Băng, vẻ mặt lo lắng.
– Em có đau chỗ nào không? Nói ta nghe đi…
Không đáp lại, không nhìn Nam, Băng từ từ đứng dậy, mắt ngước nhìn chỗ khảng trống tường phía trên, nơi chiếc cửa sổ vừa rơi ra… nhìn vô cùng tập trung và chăm chú!!!
– Cậu… cậu Ba….
– Máu… cậu Ba… đằng sau…
– Mẹ ơi… máu… máu…
Mấy cô giúp việc đứng đờ ra, miệng lắp bắp, vẻ mặt hoảng hốt đến nỗi không biết làm gì hơn.
Như gắng bình tĩnh lại, tiến đến chỗ Nam, mặc dù tay chân cô ta run lẩy bẩy.
– Cậu Ba… vết thương… máu… nhiều…
Nhưng Nam không mảy may để ý đến Như, cậu đứng dậy và tiếp tục nhìn Băng, vẻ mặt lo lắng:
– Em… thật sự… không sao chứ?
Hải Băng chăm chú nhìn ô trống trên cao, chợt cúi xuống, quay người, định bước ra khỏi phòng ăn.
– Cẩn thận. Rất nhiều mảnh vỡ dưới chân em.
– Về phòng thôi!
Miệng Băng nói ra, nhưng vẻ mặt như không quan tâm mình nói gì. Bộ não cô đang suy nghĩ về điều khác. Chân thì vẫn bước đi, về phía cửa phòng ăn…
Đám giúp việc lại một lần nữa trợn mắt nhìn theo Băng. Chấn Nam cũng bước theo luôn.
– Cậu… cậu Ba…. vết thương…
– Dọn đống thủy tinh đi!
Như nghẹn họng, cứ đứng trân t