
ên CIA không thể không đánh hơi thấy mùi phản động, chỉ là làm cách nào để điều tra ra được kế hoạch vĩ đại ấy và bằng chứng để kết tội. Do đó, an ninh cho khu biệt thự là vô cùng quan trọng. Không chỉ là bảo mật cho mấy trăm lô vũ khí hiện đại của Chấn Khang, hàng tá các loại chất độc trong phòng thí nghiệm của Chấn Nam, mà còn là… một lò chế tạo vũ khí hạt nhân nằm ngay dưới tầng hầm của khu biệt thự! Đó là lí do hệ thống lọc thải không khí cấp cao luôn hoạt động. Và cũng là lí do nhiệt độ khu biệt thự xuống thấp về đêm, khi những tháp làm lạnh hoạt động hết công suất nằm ngay giữa lò chế tạo và khu biệt thự phía trên!
– Cậu Ba, ông chủ cho người báo đã sang Los Angeles sáng nay.
– Ta biết rồi. Đặt vé máy bay sang Nhật cuối tuần này cho ta. Ta cần gặp chuyên gia hạt nhân.
– Xảy ra chuyện gì sao ạ?
– Chỉ là lượng phóng xạ rò rỉ vượt mức bình thường. Quan trọng là ta cần kiên cố lại tường bảo vệ để anh Hai thay đổi hệ thống an ninh. Cần một khoản tiền không nhỏ.
– Vậy… ông chủ…
– Không sao. Ta giải quyết được. Tài khoản còn bao nhiêu?
– Hơn 140.000USD. Sao phải sử dụng tài khoản riêng? Cậu Cả mua thiết bị cũng hỏi ông chủ…
– Được rồi. Ta biết phải thế nào! Ra ngoài đi, ta có hẹn.
Tay quản lý thở dài, quay đi… Cùng lúc đó cô quản gia bước vào phòng Chấn Nam.
– Cậu Ba cho gọi em ạ?
– Xin lỗi… cũng muộn rồi! Mọi người đã ngủ phải không?
– Dạ. Không sao ạ. Cậu Ba gọi em lúc nào cũng được mà. Nhưng có chuyện gì sao ạ?
– Chuyện về… cô bé mới đến!
Mặt Kiều Như chợt tối sầm lại.
– Các em đều quý cô bé chứ?
– À… vâng. Mọi người đối xử rất tốt với cô bé mà. Nhưng… có vẻ như cô bé không muốn hòa đồng với mọi người. Lúc nào cũng dửng dưng, chẳng chịu nghe ai nói cả.
– Có thể cô bé lạ nơi ở mới, dù sao cũng chỉ là một cô bé thôi.
– Không sao. Em không trách cô bé đâu.
– Ta cũng không muốn cô bé phải làm việc, nên đừng ai thắc mắc gì cả, nhất là về cách ta đối xử với cô bé!
– Cô bé… quan trọng vậy sao? Là ai mà…
– Không phải chuyện Như cần biết. Được chứ?
– Vâng, nhưng cô bé ngồi không cả ngày, cũng buồn cậu Ba ạ. Chắc cô bé cũng muốn giúp đỡ mọi người làm việc mà. Tất cả coi nhau như chị em trong nhà, cậu Ba đừng lo.
– Ừ… nếu vậy hãy để cô bé làm những gì mình muốn. Còn nữa, ta cần nhờ Như một việc. Là nhờ và cũng là mệnh lệnh!
– Cậu Ba cứ nói đi.
– Không được để cô bé bước chân sang khu B!
– Nhưng…
– Ta không muốn nói lại lần hai!
– Em… biết rồi.
… Bước ra khỏi phòng Chấn Nam, Kiều Như chỉ muốn điên lên….”Cô bé! Cô bé cái gì chứ! Con ranh đó, mình sẽ không để yên đâu!”
Nửa đêm, Chấn Nam đi trên hành lang vắng tanh. Cậu có một thói quen, ra ban công giữa đêm… Dựa tay vào lan can, Chấn Nam hít một hơi dài. Không khí bên ngoài dễ chịu hơn. Không gian thật yên ắng. Thỉnh thoảng nghe tiếng gió đậu trên những cành lá non xanh trong khuôn viên, rung rinh như thầm thì cùng ai.
Bỗng, Chấn Nam nghe tiếng sột soạt đằng sau mình. Cậu quay người… và thấy lờ mờ trong ánh trăng khuất sau mây… một cô bé đang co ro ngồi dưới đất. Cậu tiến lại gần…
– Em… chưa ngủ sao?
Hải Băng từ từ ngước đôi mắt trong veo đong đầy ánh trăng dịu dàng.
– Không phải… em định ngủ ở đây chứ?
Hải Băng nhìn sâu vào mắt Chấn Nam, đôi mắt ấm áp và trìu mến khó tả, cô bé không trả lời. Chấn Nam chợt mỉm cười, cậu cũng ngồi luôn xuống đất, dựa lưng vào tường, ngay cạnh cô bé kì lạ chẳng thích mở lời.
– Nếu không quen… em cứ đến phòng ta ngủ.
– …
– Em thật kì lạ, em biết không? Không chống đối, không sợ hãi, không nói chuyện. Nhìn vào mắt em, ta như bị cuốn vào trong đó… nó thật lạnh, cũng thật khó hiểu. Giống như em.
– …
– Em… cứ dửng dưng thế cũng được. Nhưng ít nhất, thấy anh Hai của ta hãy tránh xa ra. Mọi người ở đây đều biết, anh Hai rất nóng tính. Bình thường thì chẳng quan tâm tới ai, chẳng nói chuyện với ai… nhưng ai chạm vào người anh ấy, thì thật sự…. khó mà sống tiếp. Ta không phải đùa đâu. Hai năm trước, đã có một cô gái làm việc ở đây phải vĩnh biệt thế gian này, vì anh Hai…
Chấn Nam quay đầu sang, nhìn Hải Băng. Một mái tóc dài, xõa xuống áo, một đôi mắt nâu và khó hiểu, một chiếc mũi nhỏ và thẳng xinh xắn. Băng vẫn ngồi yên như tờ, mắt nhìn đâu đó rất xa, chẳng có gì lo lắng về điều Chấn Nam vừa nói.
– Nếu chiều nay ta không đến… có lẽ, đã phải giao em cho Tử Thần. Em thật sự… không sợ sao?
– …
– Ta và anh Hai sinh ra cùng ngày, cùng một người mẹ…. Từ nhỏ anh đã rất thông minh và trầm tính. Hơn ai hết, ta hiểu ta được mẹ yêu thương nhiều hơn, đến độ tỏ ra là quan tâm ta nhiều nhất. Dù cùng tuổi, ta vẫn được anh chăm sóc và bảo vệ. Anh không bao giờ tranh giành bất cứ thứ gì với ta, anh cho ta tất cả những gì ta muốn, dù là thứ đồ anh thích nhất. Khi ta 12 tuổi, mẹ ta mất. Kể từ cái ngày đau thương ấy, tám năm rồi, anh không nói với ta một câu một lời nào. Anh trở nên lạnh lùng và vô tâm với tất cả. Anh có thể hung dữ với bất kì người nào… trừ ta! Và ta đã hiểu, anh như vậy… bởi vì… anh hận ta tột cùng, hận đến nỗi không muốn chạm vào bất cứ thứ gì của ta, bất cứ thứ gì liên quan đến ta, bất cứ ai ta muốn