Old school Swatch Watches
Thiên thần bóng tối

Thiên thần bóng tối

Tác giả: Chi Chan

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 3210805

Bình chọn: 8.5.00/10/1080 lượt.

ác cô ta rồi trả về cho cậu Cả không?

– Thích thì mày xuống đi!

– Hê hê, em đâu dám.

– Đại ca à, giờ có thể thoải mái sống rồi.

– Ừa, phải đó. Đến cậu Chấn Khang còn chẳng dám đụng vào chúng ta…

– Cậu Cả không dạy dỗ được các ngươi thì không còn ai có thể dạy dỗ được các ngươi sao?

Quản lý của Phong đang bước vào, không một tên đàn em nào đi theo.

– Òi, lại ai đây nữa? – Đám tội phạm xôn xao.

Một tên lại nói với Leader “Nếu em không nhầm thì là quản lý của cậu chủ thứ hai, cậu chủ suốt ngày ở trong phòng đấy!”

Tên Leader bật cười khanh khách, đứng dậy tiến về phía quản lý.

– Không lẽ chúng tôi có người quản thúc mới sao? Cũng vui đấy! Thế cậu Hai ấy đâu? Sao không cho chúng tôi biết mặt? Cả ngày rúc trong nhà thì… chắc cũng chẳng làm được việc gì ra hồn đâu!

Lũ tội phạm nhìn nhau cười khoái trá. Tay quản lý có phần khó chịu. Đúng lúc, Chấn Phong bước vào, không gây một tiếng động.

Lũ tội phạm ngừng cười, nhìn kẻ vừa bước vào, cao, với đôi mắt lạnh, chiếc mp3 đeo trên tai và chẳng có vẻ gì là sẽ quát tháo giận dữ như Chấn Khang thường làm.

– Có lẽ chưa ai được gặp. Đây là cậu Hai: Lâm Chấn Phong!

Phong đưa mắt nhìn tên Leader, không một biểu hiện gì trên khuôn mặt. Cái vẻ phớt đời của Phong làm tên Leader khá tò mò. Nhưng hắn thấy sẽ có trò vui hơn là sợ.

– Thì ra đây là cậu Hai của ông chủ. Không biết hôm nay đến có điều gì dặn dò?

Phong im lặng và vẫn nhìn chằm chằm tên Leader, hắn đang cười nhạt.

– Thời gian qua các ngươi đã vi phạm quy định quá nhiều và cậu Cả không xử hết được nên cậu Hai sẽ dạy dỗ chúng mày tử tế đấy.

– Vậy sao? – Leader lại cười, hắn nhìn Phong – Tôi rất mong chờ xem cậu Hai sẽ cho tôi ân huệ gì… như cậu Chấn Khang đã cho tôi một ân huệ khá lớn. À, không rõ cậu Hai đây có người tình không nhỉ? – Hắn ngừng lại nhìn vẻ mặt Phong, nó vẫn lạnh tanh. Vài tên tội phạm cười khúc khích khi nghe hai chữ “người tình”.

– Nếu có thì tốt quá. Không biết có hấp dẫn bằng… người tình của cậu Khang? – Leader đưa một ngón tay ra. Thè lưỡi liếm trên đầu ngón tay- Quả thực, cô ta… cả mùi máu và mùi cơ thể… đều hấp dẫn vô cùng…

Lũ tội phạm lại định nhe răng cười.

– Á á… á… á…

Nhưng, tiếng kêu man rợ của tên Leader đã át tất cả. Lũ tội phạm chưa hiểu gì, chỉ thấy rất nhiều vật nhỏ nhỏ, trăng trắng văng ra, cùng máu. Và cả thân hình nặng trịch của tên Leader ngã phịch xuống. Hai tay hắn bịt lấy miệng mà vẫn thấy máu tràn ra tứ tung. Bây giờ thì tất cả đã hiểu: những thứ nhỏ nhỏ màu trắng văng ra lúc nãy là… mấy chục cái răng của tên Leader!!!

Trong một giây, Phong đã nhớ đến vết cắn sâu trên cổ Băng! Lũ tội phạm đứng xung quanh, trợn tròn mắt và vẫn chưa hết kinh hoàng. Tên Leader vẫn rên la thảm thiết. Một tên tội phạm đã hoàn hồn, lao đến chỗ Phong…

– Dám đụng đến đại ca…

Nhưng hắn chưa kịp nói hết câu, tay quản lý chưa kịp rút súng, tên tội phạm đã căng người ra, một luồng điện mạnh xuyên qua não hắn xuống đến từng đốt ngón chân, họng hắn nghẹn lại và cũng chưa kịp kêu lên thì đã vật xuống, ngất đi…

Đám tội phạm nhìn tên cầm đầu, rồi nhìn Phong, cậu vẫn lạnh tanh như đang đứng một mình và nghe nhạc vậy. Không một tên nào có ý định manh động nữa. Chúng không biết Phong đã làm gì nhưng tốt nhất phải tránh xa cậu.

– Thằng khốn!… Mày… Mày… – Tên Leader rên lên từng chữ khó khăn, một tay vẫn ôm miệng, một tay chỉ vào Phong. Hắn trợn trừng mắt và cố rướn người. Đập vào mắt Phong, là bàn tay đầy máu bẩn thỉu của tên quái thú, bàn tay nhơ nhuốc đã chạm vào Băng! Mắt Phong hơi dằn xuống…

Phụt!!!!!

– Ưa…a…a…a…

Vài vật gì nhỏ, đỏ lòm bắn ra khắp nơi, trong lúc tên Leader ngửa cổ hét lên một tiếng nữa, to, dài và man rợ hơn lúc nãy. Có lẽ hắn quá đau đớn! Lần này thì không chỉ lũ tội phạm mà cả tay quản lý cũng kinh hoàng! Tên Leader giơ hai bàn tay lên không trung, mắt hắn trợn ngược. Hai bàn tay hắn đã mất… 10 đốt ngón tay đầu tiên trên 10 đầu ngón tay!!!!

Máu túa ra, chảy ròng ròng trên cánh tay Leader, hắn gầm lên:

– Không ai được giết tao!!! Ông chủ… nói… không… ai…

Hắn vừa dứt lời, thì cả cơ thể hắn ưỡn lên, căng ra, miệng hắn há hốc. Hắn đau đến nỗi không thể hét lên trong cổ họng nữa. Hắn cảm thấy như có hàng ngàn mũi kim xuyên vào 10 đầu ngón tay đã mất, đau như bị đứt từng dây thần kinh vậy.

Lũ tội phạm đứng im không nhúc nhích, không dám thở. Tay quản lý tiến lại chạm nhẹ vào Phong:

-Đủ rồi, cậu chủ! Hắn sẽ chết mất!

Phong quay người, một tay đưa lên chỉnh lại tai phone, và chân bước về phía cửa. Việc còn lại là của tay quản lý.

– Ngươi nói đúng! Ông chủ bảo không được giết các ngươi – Quản lý của Phong nhìn Leader, hắn đã đỡ hơn, nằm vật vã và thở dốc, máu me lênh láng dưới sàn – Và các ngươi thấy đấy, cậu Hai có giết ai đâu! Chỉ là Leader, ngươi phải chịu tội vì không coi ai ra gì. Ban nãy, thứ được đưa vào những đốt tay ngươi… (quản lý tránh nói đến ba chữ “tia phóng xạ”) như một thứ kịch độc vậy. Cứ hai giờ, cơn đau sẽ tái phát lại, càng lâu cơn đau càng diễn ra chậm và dài hơn, cho đến lúc, ngươi không thể chịu nổi nữa, ngươi sẽ phải tự kết liễu mình! Và nên nhớ…