
Gần hai ngày không ăn, cô đã đói lả, cùng sự mất máu khá nhiều làm cô gần như kiệt sức… Chắc chắn giới hạn sẽ đến rất nhanh.
– Cậu chủ không dùng bữa tối sao? Có chuyện gì vậy? – Quản lý của Phong khá lo lắng khi thấy thức ăn vẫn còn nguyên trên bàn.
– Hay cậu chủ mệt? À, em đến để báo một tin mừng. Chắc cậu chủ biết chuyện đứa con gái đó bị lũ chó hoang trả thù rồi? Và giờ đến cậu Cả cũng đã bỏ mặc cô ta. Em đoán lũ chó sẽ không để cô ta chết dễ dàng đâu. Thật may vì có kẻ “xử đẹp” mối nguy hiểm cho khu biệt thự này trước. Để đến lúc tròn 17 tuổi, không biết cô ta có thể làm ra những chuyện gì rồi.
– Cậu Cả không quản lý nổi lũ chó hoang, chẳng phải cơ hội tốt cho cậu chủ thể hiện sao? Đương nhiên em vẫn biết cậu không có hứng thú với việc nắm quyền và lũ chó hoang cũng không dễ quản thúc. Em sẽ đi tìm hiểu tiếp, xem lúc nào thì chính thức tìm được… xác “thiên thần”.
Quản lý đang bước đi, bỗng dừng lại:
– Nhưng em cũng hơi tò mò đấy. Lũ chó hoang giấu cô ta ở đâu mà người của cậu Cả không thể tìm được chứ? Căn phòng ấy kín mà…
Tay quản lý đi rồi, Phong từ từ mở mắt. Điều cậu đang suy nghĩ cũng chính là thế. Làm sao mất tích được trong một căn phòng kín? Tiếng nhạc từ mp3 làm nhiễu dòng suy nghĩ của Phong, cậu rút hai tai phone ra và vứt chiếc mp3 xuống giường.
Phong mở laptop (một chiếc khác đề phòng laptop điều khiển hệ thống an ninh chính trục trặc thì thay thế), cậu mở bản thiết kế khu biệt thự và hiển thị quay 3D.
Con ngươi đưa đi thoăn thoắt và suy nghĩ chạy rất nhanh. Phòng của lũ chó hoang bên khu B, hoàn toàn không có đường dẫn sang phòng khác. Vậy… tầng hầm??? Phong di chuyển chuột tìm không gian phía dưới căn phòng ấy, và phát hiện một khoảng trống. Vì căn biệt thự đã xây lại gần 10 năm nên Phong quên mất điều đó, khoảng trống trên bản thiết kế nhẽ ra là kho chứa đồ nhưng sau đó vì một số lí do nên được xây kín thành bốn bức tường và để không. Suy nghĩ vẫn chưa dừng lại…
Phong đóng laptop, đứng dậy, cậu vừa nghĩ đến lỗ hổng phun khói đục trên bức tường dưới tầng tháp làm lạnh!
12 giờ đêm.
Cảm giác như từng phân tử khí bị ngưng tụ xung quanh Băng! Cô nằm co ro dưới đất, người co lại hết mức có thể. Cô đang bị đóng băng, người không còn run lên nữa mà tím tái toàn thân. Cô đang khó thở, cố hít oxy vào miệng nhưng có gì đó chặn lại ở khí quản. Cô cố hít thở gấp gáp nhưng ngày càng bất lực. Từng đốt ngón tay, ngón chân cứng dần lại và như bất động. Trong lúc cơ thể thiếu oxy trầm trọng, giới hạn sẽ xảy đến: co giật và chết!
Phong đã xuống tầng hầm, vừa đi vừa kéo lại chiếc áo khoác. Mười hai giờ đêm là lúc nhiệt độ xuống thấp nhất. Phong đã tìm ra cái lỗ hổng ấy. Không suy nghĩ thêm, cậu biết căn bệnh Smith – agen kị cái lạnh tới mức nào. Cậu lùi sau vài bước, và bắt đầu tập trung. Đôi mắt sâu màu cafe đặc như gằn xuống dưới hàng mi rậm và từ từ hằn lên những tia đỏ mờ…
Bức tường… đang bốc khói, chưa thể tạo lửa vì nhiệt độ quá thấp. Phong hơi nhíu mày như thể vừa ra thêm một câu lệnh. Và bức tường một mảng, đang nứt dần, nứt dần… Không cháy nhưng từng hạt phân tử đang biến thành than và vỡ vụn ra do phản ứng hóa học quá mạnh trên bề mặt. Trong vài tích tắc, một mảng tường đã đen kịt và cứ dần vỡ ra rơi xuống hết lớp này đến lớp khác. Vài tích tắc nữa, một mảng tường lớn như khối than rơi ầm xuống. Than vụn ra và làm ta lầm tưởng là vật cháy. Trên bức tường, đã lộ ra một lỗ hổng lớn như một cánh cửa nham nhở dẫn vào. Ánh sáng từ hành lang tràn vào phía trong căn phòng.
Mái tóc xõa dưới đất và bết vào người, Băng chẳng còn biết mình có thể thở hay không, cô ngất đi khi cơ thể bắt đầu co giật nhẹ, từng mạch máu co lại ngăn cho máu chảy đến tim…
Hoàn toàn kiệt sức… vô vọng và bất lực…
Cái chết ư????……….
Phong bước vào, dẫm lên vài khúc xương. Phong đưa mắt nhìn xuống, xung quanh chân Phong có vài bộ xương không hoàn chỉnh nữa. Cậu đưa tầm mắt ra xa hơn tìm kiếm. Ánh sáng không nhiều nhưng đủ để Phong nhận ra chiếc váy trắng nằm bệt ở một góc tường. Khuôn mặt vẫn không một biểu hiện lo lắng hay vội vã nhưng chân cậu thì đang tiến nhanh lại. Lập tức, Phong nhận ra cô gái đang bất động và trông thật – kinh – khủng kia đang chạm giới hạn. Đôi mắt đã trở về màu đen sậm vốn dĩ nhìn trân trân vào cái cơ thể ấy. Phải! Trông thật kinh khủng! Đầu tóc xoã xượi, mặt và cổ, tóc, tay, váy bê bết máu, hai tay hai chân co lại như đông cứng, cơ thể tím tái và mặt trắng bệch ra.
Phừng! Phừng! Phừng!
Những đám lửa đột ngột đốt lên xung quanh Băng và Phong thì đang tiến lại gần cô hơn. Cậu ngồi xuống, việc đầu tiên là lấy hộp Zkilico trong túi và cho một viên vào miệng Băng. Zkilico tan ra, chảy xuống cái họng khô rát và làm nó nóng lên. Phong cởi áo khoác và đắp lên người cô. Ánh lửa chiếu trong mắt Băng, cô hơi cựa người và… he hé mắt. Phong đã làm mọi cách có thể để đưa thân nhiệt Băng trở về bình thường, thật may là còn kịp. Giờ mắt cậu đang nhìn dán vào khuôn mặt ấy, vào mí mắt đang từ từ chuyển động. Phong đã quên mất cảm giác quan tâm hay nghĩ cho người khác quá lâu rồi. Thế này đã đủ để trở thàn